Nó đặt bó hoa cúc trắng xuống mộ và khẽ thì thầm: “Phi à, Như về rồi “…Không ai trả lời, chỉ có tiếng gió thổi nhè nhẹ đến se lòng. Nghĩa trang chiều không một bóng người, nó đứng trước mộ Phi mà kỷ niệm từ đâu chợt ùa về, tưởng chừng như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.
6 năm trước
Thế giới của nó – đứa con gái đang học lớp 12 hồn nhiên với biết bao nhiêu hoài bão và ước mơ đã hoàn toàn thay đổi sau lần tai nạn xe trong chuyến đi dã ngoại với lớp. Bác sĩ nói giác mạc mắt của nó bị tổn thương rất nặng, trừ khi tìm được giác mạc mới thay thế nếu không nó sẽ bị mù suốt đời. Vậy là tạm thời nó phải nghỉ học, ước mơ từ nhỏ sẽ trở thành bác sĩ xem như khép lại. Nó thất vọng lắm, chán chường khi nghĩ đến cái tương lai đầy tăm tối của mình.
Chiều nay nó lại ra đứng ngoài ban công chỉ để nghe âm thanh ồn ào của đám học sinh tan học về, mắt vô hồn nhìn vào khoảng không vô định. Nó thèm biết bao cái cảm giác được đến trường, được tung tăng cùng bạn bè. Đang suy nghĩ miên man thì giọng con trai từ ban công nhà kế bên vang lên :
_Chào bạn
_Ơ, ai đó?
_ Mình tên Phi, nhà mình vừa chuyển tớiđây…còn bạn tên gì?
Nó chẳng nói gì, Phi hỏi tiếp:
_ủa, sao bạn im lặng thế?
_Tại không thích nói
Phi không giận vì câu trả lời cộc lốc của nó, làm vẻ phớt lờ:
_Chiều mát bạn dẫn mình đi lòng vòngchơi cho biết nhé
_Kêu một người mù dẫn đi chơi, bạn có bình thường không vậy? :((
Dứt lời nó lần mò đi trở vào trong.Còn hắn cứ đứng yên với vẻ mặt sững sờ pha lẫn hối hận vì sự vô tâm của mình.
Sau cái hôm đụng độ với tên hàng xóm,nó rất ít khi ra ngoài ban công, nó sợ gặp phải hắn ta lần nữa. Từ ngày đôi mắt không còn nhìn thấy, nỗi mặc cảm trong lòng nó cứ đè nặng, nó rất ngại tiếp xúc với mọi người, bạn bè đến thăm nó cũng tìm cách tránh mặt… Qua những gì mẹ nó kể thì gia đình hắn ngoài Hà Nội mới chuyển vào Sài Gòn vì công việc làm ăn và hắn cũng bằng tuổi nó. Giọng con trai quen thuộc lại làm cắt đứt dòng suy nghĩ của nó:
_Chào Như
_Sao…. sao bạn vô được nhàtui….sao biết tên tui?
Hắn không trả lời, chỉ nói :
_Cho Phi xin lỗi chuyện hôm đó nhé..Phi không cố ý đâu
_Tui quên rồi, bạn về đi
_Không, Phi đã xin phép mẹ Như đưa Như đi chơi
_Nhưng tui không thích đi đâu hết, bạn phiền quá đi
Mặc cho nó vùng vẫy, hắn cứ nắm tay kéo nó đi. Tay hắn nắm chặt đến nỗi cứ như sợ nó bốc hơi mà bay mất. Nó bỗng cắn thật mạnh vào tay hắn khiến hắn đau quá phải buông tay nó ra. Mặc kệ hắn gọi với theo sau lưng, nó cứ loạng choạng chạy đi thật nhanh mà không định hướng được là mình đang đi về đâu… đến khi vấp phải đá dưới chân và té xuống. Hắn hốt hoảng nhào tới đỡ nó dậy, giọng luống cuống khi nhìn thấy nó bắt đầu khóc :
_Như có sao không?
_Chân đau quá à …
_Chắc bị trật khớp rồi…để Phi cõng về nhé
Thế là nó đành phải để hắn cõng, trên lưng hắn nó không ngừng khóc thúc thít, hắn thì cứ luôn miệng nói lời xin lỗi….Chân nó bị bong gân, ngoài giờ học thì hầu như thời gian còn lại Phi đều dành để qua nhà chơi với nó. Phi kể nó nghe đủ mọi chuyện trên đời, cả hai còn có điểm chung là mong muốn trở thành bác sĩ. Trong mắt nó giờ đây Phi không còn đáng ghét nữa, ngược lại sự tồn tại của Phi khiến nó trở nên lạc quan hơn, là động lực để nó tiếp tục cố gắng. Phi vẫn hay nói ” mỗi vật tồn tại trên đời đều một mang linh hồn, nếu như không thể nhìn thấy thì cũng có thể cảm nhận bằng trái tim”. Vết cắn trên tay hôm nào giờ đã thành sẹo rồi, mỗi lần nó đòi sờ vào đó Phi lại trêu : ” Đây là dấu ấn nhắc nhở Phi phải ở bên cạnh bảo vệ Như mãi mãi “. Mỗi lần nghe Phi nói vậy tim nó khẽ run lên nhưng rồi lý trí lại mách bảo là không thể.
Ngày sinh nhật lần thứ 19, ba mẹ nó tổ chức một bữa tiệc nhỏ. Nó không mời ai ngoài Phi. Ăn tối xong Phi rủ nó lên ban công ngồi. Quà sinh nhật Phi tặng nó là sợi dây chuyền bạc, lúc giúp nó đeo lên cổ phi hỏi:
_Đố Như mặt dây chuyền hình gì?
_ hmm…Hình ngôi sao hả?
_ uhm.. Nếu Phi không ở đây…. nó sẽ thay Phi bảo vệ Như
_ Khi nào tới sinh nhật Phi… Nhưcũng sẽ có quà cho Phi
_Tặng bây giờ luôn được không?
_Không được, phải đúng ngày mới có ýnghĩa 😛 cứ chờ đi
_Phi sợ.. không chờ được
_Ơ…là sao?
_Hehe đùa thôi
_Đùa gì vô duyên
_Ngày mai Phi phải về Hà nội
_Ủa, sao đột ngột vậy?
_Uhm, Tại bà Phi bị bệnh nên phải đi gấp
_ Đi có lâu không?
_ Cũng chưa biết nữa, sao thế?…nhớà?
_Đừng có nằm mơ
Cả hai đứa đều cười rồi im lặng. Nó cảm giác thái độ của Phi rất lạ, mọi ngày Phi chẳng bao giờ để không khí im lặng quá 30 giây nhưng tối nay có vẻ ít nói và trầm ngâm như đang suy nghĩ một điều gì đó. Nó đoán có lẽ Phi đang lo cho bà nên mới như vậy. Phi dặn dò đủ thứ, bắt nó hứa là dù cho sau này có gặp chuyện gì đi nữa cũng phải mạnh mẽ, không được khóc. Phi thích nhìn nó cười vì nụ cười của nó rất đẹp. Trước khi về, Phi muốn hai đứa ôm tạm biệt, không hiểu sao lúc đó nó lại làm theo, có lẽ tình cảm kiềm chế bấy lâu nay đã không thắng nổi trái tim. Trong vòng tay Phi, nó cảm thấy ấm áp và được che chở, chỉ mong thời gian sẽ ngừng lại ở giây phút này để Phi đừng bao giờ rời xa nó.
‘’Định mệnh mang hai người xa lạ đến với nhau
Để họ yêu nhau
Rồi rời xa mãi mãi’’
Phi đi được một ngày thì nó cũng nhận được tin từ bệnh viện là có người tình nguyện hiến giác mạc cho nó. Không hiểu sao nghe tin ấy trong lòng không vui như nó tưởng mà lại mang cảm giác của sự mất mát, hình như vật gì đó rất quan trọng vừa vuột khỏi tầm tay khiến nó chới với.Nó nhờ mẹ gọi cho Phi để báo tin nhưng điện thoại đã tắt máy. Ca mổ rất thành công, những ngày nằm trong bệnh viện ngày nào nó cũng gọi cho Phi mà không được.
Xuất viện trở về nhà, nó liền sang nhà Phi. Khi nghe hỏi đến tên Phi mẹ Phi bật khóc : ” con vào đi, nó đang đợi”. Mẹ phi lặng lẽ đốt nhang cắm vào ly hương, trên bàn thờ là hình của một người con trai chạc tuổi nó, đang nhìn nó mỉm cười. Nó ngơ ngác :
_ Phi …. Phi đâu hả bác?
_Phi mất rồi con à
_Sao… sao lại mất ạ? Giọng nó bắt đầurun lên
Mẹ Phi nhẹ nhàng đặt vào tay nó một lá thư, ” Thư Phi nó gởi cho con đấy, con đọc rồi sẽ hiểu “. Nó laonhanh về nhà, tay run run mở thư mà nước mắt bắt đầu ứa ra
‘’Như à, Ngày mai Phi sẽ phẫu thuật. Phi biết, cơ hội thành công rất thấp và có lẽ tửt hần sẽ mang Phi đi mà chẳng kịp nói lời từ giã nào với Như cả. Thật ra Phi không mạnh mẽ lắm đâu, trái lại Phi rất sợ…sợ ra đi khi còn biết bao nhiêu chuyện chưa hoàn thành, vì vậy dù biết trong đầu có khối u từ rất lâu nhưng Phi vẫn không đủ dũng cảm chạm đến nó. Những ngày tháng quen Như đối với Phi là những ngày tháng hạnh phúc nhất. Như đã tiếp thêm sức mạnh giúp Phi đưa ra quyết định này. Dù cho kết quả có thành công hay không nhưng vì để làm tròn lời hứa với Như nên Phi sẽ thử một lần. Nếu chẳng may định mệnh buộc Phi phải ra đi thì hứa không được khóc nhé, phải trở thành một cô gái mạnh mẽ, thực hiện ước mơ của chúng ta và nhìn cuộc đời qua đôi mắt của Phi. Hãy tin là dù cho Phi đi đến bất cứ nơi đâu vẫn sẽ luôn bảo vệ Như…mãi mãi
P/s: Phía sau của mặt dây chuyền là tất cả những gì Phi muốn nói với Như’’.
Trước mắt nó ba chữ …khiến nó bật khóc…. P thích N….Nó không tin vào những gì đang xảy ra, số phận sao lại tàn nhẫn với nó và Phi như thế? Sao lại bắt Phi đi khi chưa kịp nghe những lời thật trong lòng nó, còn món quà sinh nhật chưa trao cho Phi nữa… Nó hối hận vì sự mặc cảm ngu ngốc đã biến nó thành kẻ hèn nhát khi không dám đối diện với tình cảm thật của mình …..Phi ra đi, mang theo cả niềm tiếc nuối của nó. Ngày lên đường sang Mỹ du học, trời mưa rả rích…ngoài hành trang là quần áo và sách vở nó còn mang theo cả ảnh của Phi.
Trở về sau 6 năm, vừa đặt chân xuống sân bay… nó đi thẳng đến nghĩa trang gặp Phi, nó muốn tự mình nói với Phi rằng giờ đây nó đã là một bác sĩ. Nó biết Phi sẽ tự hào về nó và dù cho nó đi tới bất cứ nơi đâu …Phi cũng sẽ ở bên cạnh bảo vệ nó…mãi mãi.
St.