Tình yêu, bắt đầu thật đơn giản, phải chi trong lúc người ta yêu nhau, người ta cũng có thể đơn giản hóa tất cả, chỉ cần có tình yêu, chỉ cần ở bên nhau, bỏ quên đi hết các định kiến, những áp đặt. Thì có lẽ, về sau này, họ sẽ không cần đắm mình trong cơn mưa một lần nữa, và nhiều lần khác nữa để mong mưa cuốn trôi đi những nỗi đau.
Năm đó anh 24 tuổi, vừa đi du học về. Cuộc sống anh diễn ra như một giấc mơ đẹp, và hoàn hảo một cách kinh ngạc. Gia đình anh giàu có, quyền lực, bản thân anh từ trong ra ngoài đều không sứt mẻ dù chỉ là một chút. Anh điển trai, cao to, thông minh và học thức. Mọi thứ anh muốn, đều có sẵn trong tầm tay, thậm chí, tất cả đều được sắp đặt từ khi mà anh còn nằm trong thai nghén, như việc sau này anh sẽ đi Úc du học, anh đi mà chả cần suy nghĩ, cứ đi thôi vì theo kế hoạch, anh phải làm thế. Rồi khi về Việt Nam, anh sẽ tiếp tục phát triển công ty Du lịch của gia đình. Cuộc sống sạch trơn, không một tì vết, mọi thứ sáng choang, lộng lẫy, tựa hồ như những tấm kính được lau sáng trưng và gọn ghẽ, soi rõ cả những ánh mắt đa nghi, toan tính vẫn hay nhìn anh. Cuộc sống của anh tràn ngập sắc hồng hạnh phúc, và tất nhiên, chỉ duy nhất một màu.
Năm đó cô 20 tuổi, đang đi học Cao Đẳng, vừa học vừa làm những công việc freelance, part time kiếm thêm thu nhập phụ gia đình. Nhà cô không được khá giả, nên ngoài việc học hành trên lớp, cô phải chạy ngược chạy xuôi, đi làm hết việc này tới việc kia. Ngày nào cũng cày như thế, cày tới rộc, tới ốm hết cả người. Có nhiều đêm, về tới nhà, cô mệt mỏi quá nằm xuống ngủ ngay mà chưa kịp thay cả áo. Những lúc mệt mỏi rã rời chìm sâu vào giấc ngủ như thế. Trong giấc mơ, cô lại mơ hồ mơ về những vùng đất mới mẻ, những nơi cô ước ao được một lần đặt chân đến, hít ngập lồng ngực cái làn gió ở nơi đấy, ôm trọn vào lòng cái không khí mới toanh kia. Cô thoáng mỉm cười trong giấc ngủ. Một ngày nào đó, cô sẽ giương cao đôi tay, chạm vào giấc mơ của mình.
Công ty Du Lịch của gia đình anh đang trong giai đoạn phát triển mạnh mẽ hơn bao giờ hết, các công ty, trường học, tồ chức đặt tour không ngừng nghỉ. Thêm các Tour đi cá nhân, từ trong nước, tới nước ngoài. Những hợp đồng lớn đổ vào ngày một nhiều, nhân sự thậm chí không đủ để xoay trở với tất cả. Anh thông báo phòng nhân sự tuyển thêm người vào, đặc biệt chú trọng các nhân tố trẻ, học Du Lịch, có đam mê và nhiệt huyết, không cần quá nhiều kinh nghiệm
Cô như muốn nhảy cẫng lên khi nghe điện thoại báo tin cô đã được lọt vào làm cho một trong những công ty lớn nhất nhì thành phố. Sinh viên mới tốt nghiệp như cô, với mức lương này có thể xem là ngoài mong đợi, dù đối với nhiều người nó chẳng bõ bèn gì, nhưng điều quan trọng hơn thảy đâu chính là bước đệm đầu tiên để cô có thể thực hiện ước mơ chu du khắp nơi khắp chốn như loài chim trời không mỏi mệt của mình.
——
Những ngày ở Công ty.
Cũng như bao người nhân viên khác, cô xuất hiện trước anh mờ nhạt và chẳng có gì đặc sắc. Cũng không có gì ngạc nhiên khi mà xung quanh anh, là những đôi chân dài lượt thượt, những vòng eo thon được bó gọn gàng ngay ngắn trong những chiếc váy ngắn ôm sát cũn cỡn. Thì một cô bé có dáng hình cao cao, gầy gầy, suốt ngày áo phông, quần sọt, với mái tóc ngang vai cắt một cách ngẫu hứng như cô, sẽ gây được chú ý gì chứ. Nhưng anh không hề biết rằng, hình ảnh ấy của cô, cả ánh mắt đầy nhiệt huyệt, nhưng xa xăm buồn bã kia sau này sẽ mãi là một ký ức sâu đậm mà suốt đời anh không thể quên.
.
Có một lần, anh đang cùng một cô gái xinh đẹp và gợi cảm tới từng milimet cơ thể bước vào một nhà hàng sang trọng, nơi cô đang làm phục vụ buổi tối ở đó. Anh vô tâm tới mức thậm chí chả nhận ra cô chính là nhân viên trong công ty mình. Cô gái đi cùng anh vô tình thế nào va trúng vào cô khi cô đang bưng rượu ra cho hai người và 2 ly vang đỏ đổ ập lên chiếc váy trắng khêu gợi của cô ấy, loang lổ cả ra. Cô gái tức giận xô ngã cô, và bắt đầu mắng nhiết. Cô gái xinh đẹp với đôi môi mọng đỏ hình trái tim chúm chím kia chỉ vào cô vào nói
– Đồ mạt hạng
Anh ngồi đấy, ngồi im và quan sát cô bạn gái xinh đẹp, nuột nà của mình cư xử mà cười thầm trong lòng. Suy cho cùng, đàn bà đẹp như hoa thì hoa ra cũng tới lúc héo tàn và bốc mùi tanh, đó cũng là lí do vì sao suốt bao năm qua, anh chẳng bao giờ có thể có được tình cảm trọn vẹn cùng với ai, vì xung quanh anh, ngoài những bờ vai xinh, bộ ngực đẹp, chiếc eo thon kia ra, họ chẳng có thứ gì khiến anh có thể mê đắm và yêu thương hết mực. Anh nhìn qua phía cô, cô đang nhìn trừng trừng vào cô gái xinh đẹp kia. Chợt ánh mắt long lanh màu hổ phách kia khiến anh chợt nhớ ra cô gái này chính là một trong những nhân viên của công ty mình. Sao cô ấy lại đi làm ở đây, anh ngạc nhiên nhìn cô và tự hỏi chính mình. Bất thình lình, ngoài sự tưởng tượng của anh, cô bạn gái gợi cảm của anh đã lãnh ngay một ly nước thẳng vào mặt từ cô, ngay giữa nhà hàng sang trọng, làm trò cười cho tất cả mọi người.
Âm thanh bắt đầu trở nên ồn ào, tiếng the thé của cô gái, tiếng xì xầm của mọi người, tiếng quản lý đang la lối, tiếng lòng giận dữ của cô thoát ra từ ánh mắt ấy dù cô còn chả mấp mấy môi.
– Cô đang làm cái gì vậy, tháo tạp dề ra và đi về ngay cho tôi, đừng bao giờ tới đây nữa. Ôi, thưa cô, tôi xn lỗi, rất xin lỗi cô… – Quản lý nhà hàng sau khi đỏ mặt tía tai chưa đầy 1 giây quay sang cô gái kia với vẻ mặt lộ rõ vẻ “ăn năn”.
Cô im lặng, và quay đi. Nhưng anh đã kịp thấy đâu đó một giọt nước mắt kẽ lăn dài xuống gò má rồi biết mất tăm, cứ như bốc hơi vào ánh đèn vàng vọt, sáng trưng lung linh của nhà hàng.
Cô gái nũng nịu bước tới anh, chả hiểu cái giọng gắt gao, the thé khi nãy của cô ấy biến đi đâu mà thay vào đó là thứ âm thanh nhão nhoét, ngọt tới buồn nôn.
– Anh ơi, em chả muốn dùng bữa tối ở đây nữa đâu. Váy em bẩn cả rồi, đưa em đi mua váy nha anh, rồi mình đi chỗ khác ăn nhé. Em biết một chỗ này hay lắm.
Cô gái ôm chặt cánh tay anh, ép sát vào ngực. Anh quay sang mỉm cười, hôn nhẹ lên má, lấy tiền trong bóp để lên bàn
– Anh nghĩ nhiêu đây đủ cho em đêm nay. Anh bận rồi, em tự đi đi nhé. Anh sẽ gọi Taxi cho em.
Anh đứng lên bỏ lại cô gái với vẻ mặt xinh tươi đang vừa ngạc nhiên vừa tức tối ở lại. Đưa điếu thuốc lên môi rít một hơi thật dài. Không hiểu vì thế nào, anh chợt nghĩ về cô phục vụ, à không, cô nhân viên của mình. Cô ấy tên gì nhỉ, sao cô ấy lại có mặt ở đây và làm công việc này. Anh chợt mỉm cười, cô ấy thú vị đấy chứ, dám phản kháng lại cả khách hàng. Thế lỡ sau này khách hàng của công ty anh có “phạm thượng” gì thì sao nhỉ ? Chắc cô ấy sẽ làm náo loạn lên mất thôi. Nhưng suy cho cùng, cuộc đời anh, hơn hai chục năm qua, đã có gì sai lệch chưa nhỉ ? Hay tất cả đã quá êm ái, trôi đi lặng lẽ tới mức khói thuốc phà ra từ môi anh có khi còn trôi đi nhanh hơn cả nhịp sống của anh nữa.
——
Ngày hôm sau, anh gặp lại cô ở công ty, anh đã bắt đầu chú ý tới cô. Thật kì lạ là tại sao tới tận bây giờ anh mới nhận ra, văn phòng nơi cô ngồi làm việc lại nhộn nhịp và sáng bừng lên như thế. Cô gầy gầy, không quá cao nhưng cô có một đôi chân thật đẹp, thật hợp với chiếc quần Jeans ngắn màu bạc của cô, mái tóc ngắn hôm nay cột cao để lộ một hình xăm ngay cổ, kéo dài tới vai. Cô trang điểm rất nhạt, nhưng hàng mi dày rậm kia cứ cong cong, đẹp không cần tới một giọt mascara nào, nhẹ nhàng và trong suốt như thế, khác hẳn với cái thế giới hào nhoàng, sặc mùi phấn son, nước hoa hạng sang của anh. Anh không biết vì sao và bao lâu, anh cứ đừng nhìn cô nói cười tươi tắn, rạng rỡ với mọi người như thế. Chợt cô trông thấy anh. Anh thoáng giật mình. Cô mím môi bước về phía anh. Anh có một chút… hốt hoảng, không hiểu cô gái này muốn gì đây?
– Em xin lỗi anh chuyện hôm qua, đây là số tiền em đền cho chiếc đầm của bạn anh. Anh gửi hộ cô ấy dùm em, thiếu bao nhiêu thì nói em. Em sẽ kiếm cách trả đủ.
Cô vừa nói vừa dúi vào tay anh 5 tờ một trăm nghìn, mỉm cười nhẹ, rồi quay trở vào.
– Này !!
Anh giật mình định thần lại trước hành động kì quặc của cô, vậy là hôm ấy cô nhận ra anh, cảm thấy lòng tự trọng ngất ngưởng của mình bị đánh gục trước cô bé ấy. Anh kéo cánh tay cô và kéo cô đi ra sân.
– Em cầm đi, không cần đâu, cô ấy nhiều quần áo lắm.
Cô nhìn anh, ánh mắt ánh lên vài tia sáng kì lạ.
– Không, anh cứ giúp em đưa cho chị ấy, chị ấy không nhận thì anh cứ để đấy không đem cho người nghèo hay anh mua gì ăn cũng được. Nhưng nhất định em phải trả số tiền này.
Anh phì cười trước sự giải thích ngô nghê của cô, nhưng nhìn vào ánh mắt kia anh thừa biết rằng mình không thể không làm theo nên thôi đành nghe theo cô vậy.
– Em làm ở đó lâu chưa?
Cô nghiêng nghiêng đầu, nheo nheo mắt
– Tính tới ngày gặp anh ở đó là tròn 6 tháng đấy.
– Sáng làm ở đây, tối em đi làm như thế nữa. Em không mệt sao, ốm ốm thế mà khỏe vậy
Cô cười, gò mà nâng lên ửng hồng trong nắng
– Mệt chứ anh, mệt chết được. Nhưng em phải cố gắng thôi. Giờ họ đuổi việc em mất rồi – Cô thở dài – Em đang tìm thêm gì để làm đây, anh có gì hay ho cho em làm thêm không ? – Cô lém lỉnh nheo nheo mắt, nụ cười vẫn rạng rỡ trên môi. Trong một thoáng, anh nhận ra cô thật đẹp, đẹp trong veo, như ánh nắng hôm nay đang soi vào cô. Rực rỡ.
——
Những ngày tháng sau đó, anh thường nghĩ về cô. Có những đêm viện cớ cần bàn về công việc, anh cứ điện thoại cho cô, rồi lại nói năng vu vơ. Mỗi lần tới công ty, lại cố tình tìm lí do gì đó để đi ngang qua văn phòng cô, chỉ để nhìn ngắm nụ cười hồn nhiên của cô, ngắm đuôi mắt nheo nheo cong cong tinh nghịch. Đôi khi những ngày tan sở, thấy cô tất tả chạy đi làm thêm những việc khác, nhìn cái dáng thoăn thoắt của cô, anh chợt thấy động lòng, thấy chút gì đó nhói nhói trong lồng ngực. Anh muốn biết bao được một lần nắm đôi tay gầy xanh của cô, được cùng cô ăn trưa và đưa cô về mỗi giờ tan sở. Có những ngày mưa tầm tã, thời tiết u ám, nghĩ tới cô, nghĩ tới những câu bông đùa của cả hai trong mỗi khi điện thoại cho nhau, anh lại mỉm cười.
Có những lần anh cùng cô phải ở lại làm thêm tới khuya vì quá nhiều việc dồn lại một lúc. Anh lặng lẽ quan sát cô chăm chú tìm thông tin trên mạng, tay thi cầm tài liệu đọc đi đọc lại, nghiêm túc tới nhăn cả trán lại. Những lúc thế nhìn cô mới đáng yêu làm sao. Cô thường làm việc tới quên ăn, nên lúc nào anh cũng phải nhắc nhở. Cô hay cười và bảo
– Em may mắn thật đấy, Sếp quan tâm nhân viên kinh hồn.
Những lúc ấy anh lại nghĩ, chình anh mới là kẻ may mắn khi vô tình lại có một tia nắng ban mai chói gắt chiếu xuống khung trời nhàn hạ, hòa nhã của anh, khiến nó thêm muôn phần lung linh, sống động.
——-
Hôm ấy trời mưa to lắm, cô không đem theo áo mưa, đứng co ro trú bên hiên công ty. Cô chợt thấy nhớ nhà. Đã lâu rồi từ ngày dọn lên thành phố ăn học và làm việc, cô không về thăm gia đình. Cô nhớ thằng em trai ngang bướng nhưng lại rất mực yêu thương cô, nhớ những bữa cơm có đủ các thành viên quây quần, bữa cơm đạm bạc nhưng sao ấm áp, thân thương. Đưa tay ra hứng giọt nước mưa lạnh toát. Đã 4 năm rồi từ ngày cô đặt chân lên Sài Gòn này. Cô cứ cắm đầu lao theo cái guồng quay của nó tới mức không nhận ra da mình đã sạm đi ra sao, đôi tay cô đã gầy hẳn đi và khuôn mặt ốm hẳn ra sao. Nhớ những ngày stress vì mệt mỏi, cô tìm đến bia rượu, có đôi lần cứ ngỡ sẽ gục ngã, nhưng cái ước mơ cháy bỏng trong cô là được đặt chân tới mọi nẻo đường, mọi nơi trên thế giới này lại thôi thúc cô đứng lên, kiên cường và mạnh mẽ. Cô đi xăm, hình xăm như nhắc nhở cô về một tuổi trẻ dám mơ ước đầy nhiệt huyết. Ai cũng bảo cô điên, khi mà một người có xuất thân như cô, làm sao thực hiện được điều ấy, nhưng cô bỏ ngoài tai. Chợt con gió đâu thổi vào vạt áo sơ mi lạnh toát, cô lấy hai tay ôm lấy chính mình. Bên hiên, dưới cơn mưa lạnh, bóng cô cheo leo dưới ngọn đèn hiu hắt, sao mà lạc lõng, chơ vơ. Cứ ngỡ hai bàn tay cô đang ôm trọn hết cô đơn trên thế gian này, cho chúng thấm vào từng huyết mạch.
Ai đó khoát lên người cô chiếc áo vest. Cô bất ngờ quay lại.
Là anh.
– Ốm tong teo thế rồi mà con đứng đây hứng gió. Bệnh rồi thì sao, công ty đang bận rộn lắm, em mà bệnh anh cũng chẳng cho em nghỉ được đâu đấy.
Anh cười cười vừa nói vừa nhìn mưa, không thấy tiếng trả lời.
Anh quay sang nhìn cô. Ánh mắt sâu thẳm kia đang nhìn thẳng vào mắt anh, chảy dài hai hàng nước mắt trong veo như giọt mưa bên hiên ngày hôm ấy. Cô nhìn anh, lặng lẽ khóc.
Anh hoảng hốt ôm lấy mặt cô, không hiểu đang có chuyện gì xảy ra. Cô gỡ nhẹ tay anh ra và lau nước mắt. Cô cười trong khi hai mắt vẫn đỏ hoe
– Sao lại là anh chứ nhỉ?
Anh ngạc nhiên:
– Sao cơ? em sao thế, em đau ở đâu a`?
Cô không đợi anh dứt lời vụt chạy ra màn mưa đêm lạnh toát, cô đứng đấy nhìn anh và nói to
– Khi nãy, em đã cảm thấy mình thật lẻ loi trên thế gian này, hay ít nhất là ờ nơi đây. Em cảm thấy vai em nặng trĩu và bản thân mình thật cô đơn đến sợ. Em thoáng nghĩ trong đầu rằng nếu có ai đó xuất hiện bên em lúc này, chỉ cần đứng bên em thôi, không cần làm gì cả. Chỉ cần xuất hiện thôi. Dù là ai, em cũng sẽ yêu người ấy.
Anh cảm nhận có một sức nóng kì lạ chạy dọc sống lưng lan ra cơ thể, giọt nước mắt của cô vẫn chưa kịp khô, còn đọng lại trên tay anh. Trước mặt anh, là cô gái luôn tỏ vẻ mạnh mẽ kiên cường anh gặp hằng ngày, hôm nay lại yếu mềm, mỏng manh tựa tờ giấy trắng ngần đang đứng dưới mưa. Nhìn cô, lòng anh như bốc cháy, tình cảm từ nơi đâu tuôn trào căng đầy lồng ngực, chảy cuồn cuộn trong từng tế bào của anh. Anh bước đến bên cô, mặc cho nước mưa thấm ướt sũng bộ đồ chỉnh chu đắt tiền, mặc kệ gió lạnh thổi vào người anh. Anh đứng trước cô, nhìn sâu vào đôi mắt lấp lánh màu hổ phách.
– Vậy đừng suy nghĩ gì nữa. Hãy yêu anh, yêu anh thật nhiều.
Dưới ngọn đèn vàng nhá nhem trong cơn mưa. Họ hôn nhau thật lâu và thật nồng nàn. Tình yêu, bắt đầu thật đơn giản, phải chi trong lúc người ta yêu nhau, người ta cũng có thể đơn giản hóa tất cả, chỉ cần có tình yêu, chỉ cần ở bên nhau, bỏ quên đi hết các định kiến, những áp đặt. Thì có lẽ, về sau này, họ sẽ không cần đắm mình trong cơn mưa một lần nữa, và nhiều lần khác nữa để mong mưa một lần cuốn trôi đi nỗi đau. Nhưng đêm nay, dưới cơn mưa này. Có hai kẻ yêu nhau, yêu nhau với từng hơi thở, yêu không cần lý do, chỉ biết rằng, họ yêu nhau, nhiều và sâu như ngàn cơn gió lộng vậy.
——-
Tình yêu của anh và cô bắt đầu trong một ngày mưa bão như thế. Anh không còn đến công ty một mình nữa, hằng ngày, anh đến nhà trọ của cô đón cô, họ cùng ăn sáng, cùng đi làm, rồi cùng nhau về. Có hôm, anh ở lại căn phòng nhỏ của cô, tuy chật hẹp, không đầy đù tiện nghi như căn nhà sang trọng, giàu có của anh, nhưng ôm cô trong vòng tay, từng hơi thở của cô phả nhẹ vào lồng ngực, nóng hổi, anh cảm giác như đang ôm trong tay mình cả một vùng trời bình yên.
Từ ngày yêu cô, anh bớt hút thuốc hơn vì không muốn thấy cảnh cô ho sù sụ, anh bớt đi tới những nơi hào nhoáng sang trọng hơn, mà dành thơi gian nhiều hơn cho cô, cùng cô đi tới những nơi lộng gió. Cô nói, cô thích gió, gió thổi bay hết những phiền não, ưu tư.
– Trong em luôn có một nỗi buồn nho nhỏ. Nhỏ tới mức nó ngụp lặn sâu tận đáy mắt nên chả mấy ai nhìn thấy. Tới khi nó chực trào tuôn ra thì em lại giấu mình sâu thật sâu trong những cơn gió, thổi nó bay ngược về phía sau, tan vào không khí, có khi rơi xuống vệ đường. Những nơi có gió lộng thật tuyệt. Tuyệt cho em. Tuyệt làm sao !!
Cô vừa nhắm mắt vừa nói, giang đôi tay ra đón từng cơn gió ùa vào cơ thể. Anh chạy tới ôm cô, nhất bổng cô lên, đặt lên đôi môi một nụ hôn thật sâu và dài, xoay vòng cô trong gió. Anh yêu cô, yêu nhiều hơn cả những hạt bụi bị gió cuốn đi. Anh đã từng nghĩ, anh sẽ không bao giờ để cô phải buồn, phải chịu đau thương, phải lê bước một mình trong gió lộng nữa.
————
Tuy cô ở bên anh, nhưng cô tuyệt nhiên từ chối tất cả những yêu cầu trợ giúp về tài chính từ anh. Anh nói anh không yên tâm khi thấy cô sống ở căn nhà thuê lụp xụp kia nên muốn tìm một chỗ khác, anh sẽ lo. Cô từ chối. Anh mua sắm đồ dùng tiện nghi cho cô, cô nổi giận và trả lại hết. Nhiều lúc, làm việc mệt mỏi, anh muốn gặp cô, nhưng cô lại bận đi làm. Cô nói dù bạn trai mình có là tỷ phú, cô cũng không muốn dựa vào anh, cô sẽ vẫn tự đi làm, tự kiếm tiền, tự cày. Quỹ thời gian vô cùng eo hẹp. Có những lúc, anh cứ phải lê la một mình, những khi không có cô, anh bắt đầu hút thuốc lại và ghé lại những nơi nhập nhằng, ăn chơi xa xỉ, hào nhoáng của anh. Ở đó, những bờ môi cong đỏ thắm, quyến rũ, những đôi tay mềm, làn da êm cứ thay nhau vờn lấy anh. Dù lòng anh luôn yêu thương cô, nhưng đã không ít lần, chỉ một chút nữa, anh đã để cho bản thân mình trôi theo tiếng gọi của bản năng kia.
Mỗi lần trở về cùng cô, thấy cô đứng liêu xiêu trong chiều, ánh mắt thật đẹp nhưng sao mãi xa xắm, cô ôm anh, vòng tay ốm yếu, xương xương đâm vào người anh đau nhói, nhìn cô xanh xao đến tiều tụy, anh tự trách bản thân vì sao lại để cho cô ra nông nỗi thế này, vì sao anh không thể chăm lo tốt cho cô. Anh ôm cô, vòng tay dần hờ hững, có khi khẽ buông lơi, gác cằm lên đình đầu cô, đã từ lâu thôi không còn âu yếm. Nhưng đâu đó, bên trong ngực áo, anh không hề hay biết, đã ướt tự lúc nào. Cô cảm nhận được, anh đang không còn như ngày xưa. Nước mắt cứ lăn tròn lặng lẽ, thấm qua áo, nhưng chả thấm được vào tới tim anh.
——–
Anh muốn đưa cô bước vào thế giới của anh, bất chấp sự khước từ của cô, anh dắt cô đi mua thật nhiều đồ mới, giầy dép, son phấn, dắt cô đi làm tóc, chình trang lại tất cả. Cô im lặng ngoan ngoãn làm theo anh, bình thường cứng đầu bao nhiêu, cãi anh bao nhiêu, nhưng khi nghe anh nói khi cả hai cãi vã vì chuyện này
– Em nghĩ tới sĩ diện của anh một chút được không? Đi bên anh mà trông em như thế, người ta sẽ nghĩ gì?
Anh nói thế. Cô im lặng. Có gì đó tan nát bên trong. Cô lặng lẽ để anh dắt đi hết những cửa hàng hàng hiệu sang trọng sáng choang, những nơi bán mỹ phẫm cao cấp thơm nức nỡ, những nơi mà lần đầu tiên cô bước chân vào. Chúng thật đẹp, thật đắt giá, thật quá nhiều, quá tuyệt vời cho một người như cô, nhưng sao cô thấy sao mà xa lạ thế, xa lạ với thế giới này, xa lạ với cả hơi lạnh của chiếc máy lạnh kia phà ra, nó khác với những ngọn gió trong lành của cô. Anh cũng xa lạ hẳn.
Anh nói anh muốn cưới cô, anh hứa sẽ cho cô một cuộc sống hạnh phúc, nhưng anh muốn cô nghỉ làm, ở nhà lo cho gia đình. Cô muốn đi đâu, anh sẽ sắp xếp thời gian, tiền bạc để đi cùng cô. Ba mẹ anh cũng nói rằng, không muốn anh cưới một người cứ suốt ngày bay nhảy.
Chợt nhớ lại đêm hôm ấy, nằm bên anh ngắm những vì sao, cô nói với anh về ước mơ của mình, mắt cô long lanh, sáng lên thứ ánh sáng kì ảo khi nghĩ về những nơi mới mẻ và những điều tuyệt với ấy. Anh nói trông cô lúc này thật đẹp, trong đầy đam mê và khát khao. Anh sẽ hạnh phúc biết bao nếu như mỗi ngày được nghe cô kể về những vùng trới mới, những con người thú vị ấy, anh sẽ được ngắm nhìn cô bay lượn tự do trong giấc mơ của mình. Nhưng anh đã quên hết. Quên cả rồi.
Đau lòng làm sao !!
———-
Cô trang điểm thật đẹp, mặc chiếc đầm lộng lẫy, đắt tiền. Anh nhìn cô cười mãn nguyện và hạnh phúc. Anh dắt cô đi dự tiệc, nơi của những tay doanh nhân giàu có, những cặp chân thon dài, những câu chuyện được bàn trên tiền và mức độ chi trả cho những món đồ siêu cấp họ mang bên mình. Anh dắt cô bước vào thế giới của anh, thế giới không phải chật vật, không phải lo toan, thế giới vật chất đầy đủ, của son môi đắt tiền, và rượu vang thượng hạng.
Ở đây, anh dặn dò cô, khi ăn không được nói chuyện, tóc tai, đi đứng phải ra làm sao, nói chuyện phải như thế nào. Đi bên anh, cô ghim vào người mình không biết bao nhiêu là ánh mắt soi mói, tỵ nạnh của những cô gái khác, cả ánh nhìn đầy đưa của những gã đàn ông, họ ngất ngây trước vẻ đẹp mong manh, nhưng góc cạnh của cô. Cô tự hỏi, thế giới này họ đến với nhau có bao nhiêu điều là thật sự, thế giới của anh, sáng trưng, nhưng sao lòng người u mê hơn cả đêm tối. Họ bỏ thời gian, tiền bạc ra để vui cười, giả lả một cách hời hợt, giả tạo với những người mà trong thâm tâm họ chẳng thích thú gì. Nụ cười cũng phải đong đếm, nói chuyện cũng phải cân đo. Làm gì cũng đều có mục đích và toan tính. Trong khi đó, cảm xúc thật, con người thật, khao khát thật sự của họ bị vùi dập một cách dã man. Tới nỗi, có vè như đã lâu lắm rồi, họ không còn sự yêu thương, niềm tin vào ai hay điều gì nữa cả.
Cô nuốt nước mắt.
Cô nhớ những ngày anh cùng cô ăn những bữa cơm do chính tay cô nấu.
Cô nhớ những lúc ngồi trên sân thượng phòng trọ, cô ngồi trong lòng anh, ngắm sao trời, nhưng anh cứ bảo đó là vệ tinh làm cô giận dỗi
Cô nhớ những lúc anh cùng cô đạp lên bóng của mình trong con hẻm vắng, anh ôm cô và hôn cô nhẹ nhàng
Cô nhớ những ngày anh đưa cô đi đón gió, anh bế cô lên, và hét lớn rằng anh yêu cô.
Cô nhớ những lúc ấy, cô đã cười thật tươi, và anh cũng vậy. Nhưng phải chăng, sự khác biệt quá lớn đó đã khiến cho anh mệt mỏi rồi hay sao. Cô là gì của anh, là người anh yêu, hay chỉ là một phần nhỏ nhoi kì lạ xuất hiện trong cuộc sống nhạt màu của anh, làm anh hứng thú, để rồi khi đã không còn gì để tìm hiểu nữa, anh vội vã muốn biến cô thành một người mà anh muốn yêu. Nếu vậy thì, anh đã không còn yêu cô nữa.
Giọt nước mắt lăn dài trên đôi mắt trang điểm kĩ càng. Cô đau tới thắt lòng lại. Lại một lần nữa, nỗi cô đơn tới xé lòng trong đêm mưa hôm ấy trước khi anh khoát chiếc áo lên người cô, vội vã ùa về.
Lạnh buốt.
Buông tay khỏi bàn tay anh. Cô đi nhanh về phía cửa.
———–
Cuộc sống đôi khi chả biết phải làm gì để chiều lòng con người. Khi có quá nhiều, chúng ta lại thấy ngột ngạt, khi không có thì lại hối hả đi tìm, quơ quào vào người, rồi khi nhiều quá, lại muốn buông lơi. Cứ thế thành một vòng tròn luẩn quẩn. Ngày cô nói chia tay, anh không tin vào tai mình. Cô nói anh đã hết yêu cô rồi, thì hãy để cô ra đi. Anh nắm chặt cánh tay cô đang run lên vì khóc. Anh nói anh đã làm gì sai để cô như thế. Trong màn nước mắt, cô nói một cách khó nhọc
– Anh không có lỗi gì cả, lỗi do em đã ích kỉ để anh bước vào thế giới của em quá lâu trước khi nhận ra anh hoàn toàn không thuộc về nó. Và em, em xin lỗi, em cũng không thể nào trờ thành một phần trong thế giới của anh. Hãy tìm cho mình một người yêu anh hơn em, và phù hợp với anh hơn em. Xin đừng cố biến em thành người mà anh muốn yêu khi thật sự anh không còn yêu em nữa. Em ra đi, cuộc sống của anh sẽ tốt hơn. Tin em đi.
Cô lặng lẽ quay bước đi. Anh đứng chết lặng trong lòng. Những kỉ niệm xưa cũ ùa về ào ạt khiến nước mắt anh tuôn rơi. Cô gái bé nhỏ của anh, vì cớ nào anh lại quên mất đi cô ấy là cánh chim trời bay lượn. Nhưng dù bay tới phương trời nào cũng sẽ trở về cùng anh, vì sao anh đã lại bẻ gãy đi đôi cánh của cô gái ấy, chỉ vì những hào nhoáng, vì tự ái của riêng anh. Anh muốn chạy theo cô, níu giữ cô lại, ôm cô vào lòng, bế cô lên như anh vẫn làm. Nhưng một thoáng, anh không can đảm làm điều đó. Anh không tin vào bản thân mình sẽ không lại bẻ quặp đôi cánh của cô lần nữa. Anh lo sợ mọi người sẽ nghĩ gì khi thấy vợ anh chỉ là một cô gái có xuất thân bỉnh thường. Anh lo ngại ba mẹ mình sẽ không chấp nhận việc cô cứ lang thang khắp chốn như thế.
Anh sợ.
Anh im lặng.
Anh đứng đấy.
Anh để cô ra đi.
Và họ đánh mất nhau.
Hôm ấy trời không mưa, nhưng sao mắt môi lại ướt.
——-
Quay về với thế giới đẹp đẽ của mình, công việc anh vẫn tốt, các cô gái xinh đẹp hết ra rồi vào, những buổi nói chuyện với các đối tác thuận lợi nhưng chả có ai hiểu được khó khăn hay nỗi niềm của ai. Quầy bar sáng choang với những ly rượu, bên những người đồng nghiệp hay những người ngang hàng vẫn vui vẻ, cười nói cùng nhau, nhưng những lúc cần nơi để tựa đầu. Anh chẳng tìm thấy.
Cô không còn làm ở công ty nữa, cô chuyển công tác sang đài truyền hình, kênh Du Lịch, ngày ngày anh vẫn thấy cô trên TV với những phóng sự của mình. Cô đi hết nơi này, nơi kia, tìm hiểu từ văn hóa, phong tục tập quán của người dân, cô nếm hết các món ăn của những nơi đó, cô tiếp xúc với mọi người và mọi thứ nơi ấy. Cô cười thật hạnh phúc, và rạng rỡ làm sao. Nụ cười anh chứng kiến được một lần khi nghe cô tâm sự về khát khao cháy bỏng của mình, và giờ đây, cô đang cười nụ cười ấy, nhưng trong ánh mắt cô lại không còn hình ảnh của anh.
– Ở đây có nhiều mưa và gió rất mạnh. Nhưng những cơn gió chẳng phải rất tuyệt sao, bạn hãy thử đến đây đi. Chúng sẽ cuốn sạch hết nỗi buồn của bạn đấy.
Cô giang hai tay, nói cưới rạng rỡ trên TV, bóng dáng ấy, mái tóc ấy, thân hình mảnh dẻ ấy, cả thói quen yêu gió của cô vẫn còn y như năm nào ở bên anh. Anh tự hỏi mỗi khi mưa đến, cô còn nhớ tới ngày họ bắt đầu một tình yêu cùng nhau dưới mưa hay không. Cơn gió kia có lẽ đã xóa đi những vết thương anh vô tình gây ra cho cô, nhưng còn anh, sao cứ vẫn âm ỉ, và dai dẳng khôn nguôi. Anh nhìn lên trời xanh, có một đôi chim đang bay lượn vòng bên nhau, thoáng nghĩ, liệu cô đã có ai cùng cô chắp cánh như thế chưa, hay cô vẫn còn cô đơn, độc bước một mình trên con đường mình đã chọn. Anh thầm mong cô hãy luôn kiên cường, mạnh mẽ như cánh chim kia, bay thật xa thật cao mà không mỏi mệt.
Còn anh, anh sẽ sống tiếp cuộc sống hoàn mỹ của mình, cuộc sống màu hồng không một vệt đen, và không có cô. Chỉ vì không can đảm bước tới nắm tay cô chiều hôm ấy, chỉ vì không đủ tự tin để bước ra cái thế giới “đầy đủ” của mình, để giờ ngồi đây, bên ly vang đỏ, anh thấm thía từng nỗi cô đơn và sự “thiếu hụt” của chính mình.
– Em trốn chạy, cố gắng bước ra khỏi cuộc sống của anh, chỉ mong anh sống tốt, nhưng thật sự từ ngày đó đến giờ, chưa khi nào cuộc sống của anh có thể gọi là ổn cả…!!
Một giọt nước mắt, lâu rồi không thấy, rơi ra. Gió ở đâu thổi vào ô cửa sổ, cuốn bay đi tan vào không khí khi còn chưa kịp chạm đất.
St by luu.vn