Truyện ngắn “Món nợ “

815

Một hôm, một vị samurai đến thu nợ của người đánh cá. Người đánh cá nói: “Tôi xin lỗi, nhưng năm vừa qua làm ăn bi bét, tôi không có đồng nào để trả ngài.” Vị samurai nổi nóng, rút kiếm ra định giết người đánh cá ngay lập tức.

Người đánh cá vội nói: “Thưa đức ngài, tôi cũng đã từng kinh qua võ đạo và sư phụ tôi khuyên không nên rút gươm khi đang tức giận.”

Vị samurai nhìn người đánh cá một lúc, sau đó từ từ hạ kiếm xuống. “Nhà ngươi có một vị sư phụ rất tinh anh. Được lắm, ta sẽ cho ngươi thêm một năm để trả nợ, Đến lúc đó, chỉ thiếu một xu thôi ta cũng sẽ giết ngươi.”

Đến khuya vị samurai kia mới về tới nhà. Ông nhẹ nhàng đi vào vì không muốn đánh thức vợ. Vào trong phòng ngủ, ông ta đứng sững như trời trồng khi thấy vợ mình và một kẻ lạ mặt mặc quần áo samurai đang ngủ trên giường.

Cơn ghen nổi lên, ông nâng kiếm định giết cả hai, nhưng đột nhiên lời của người đánh cá văng vẳng bên tai: “…không nên rút gươm khi đang tức giận.” Vị samurai ngừng lại, hít một hơi thật sâu, sau đó cố tình gây ra tiếng động lớn. Vợ ông thức dậy ngay lập tức, kẻ lạ mặt cũng vậy.

Hoá ra đó chính là mẹ ông.

Ông quát: “Chuyện này là sao? Suýt nữa ta đã giết cả hai người rồi!”

Vợ ông giải thích: “Vì sợ kẻ trộm lẻn vào nhà nên thiếp đã cho mẹ mặc quần áo của chàng nằm trên giường để doạ chúng.”

Một năm sau, người đánh cá gặp lại vị samurai. Ông nói giọng hồ hời. “Bẩm ngài, hôm nay tôi đến để trả nợ. Năm qua sóng yên bể lặng, tôm cá đầy thuyền, lãi to lắm thưa ngài.”

Vị samurai đáp, “Ngươi mang tiền về đi. Nợ ta ngươi đã thanh toán từ lâu rồi.”
——-
Nguồn: Bookism

Bình luận