– Em ! Em bỏ cái áo em đang mặc đi được không ?
– Sao vậy anh, đây là cái áo mẹ em tặng em hôm sinh nhật mà ?
– Anh biết, nhưng …nó lỗi thời và quê mùa quá em àk !
– Trước giờ em vẫn mặc như vậy mà …
– Bây giờ là năm 2013 rồi em ạ, anh xin em đấy, bớt quê mùa dùm anh chút đi. Mỗi lần đi chơi hợp mặt bạn bè anh thật sự chẳng muốn dắt theo một “chú mười” như em chút nào hết. Em là anh mất mặt quá… Anh xin lỗi nhưng nếu em yêu anh thì thay đổi vì anh có được không ?
– Anh …em …em ..xin lỗi !!
Nghe những lời anh nói như tát cả gáo nước lạnh vào mặt tôi, nghe sao chua chát quá. Tình yêu 4 năm trời …nay sao lạnh lẽo quá.
– Em xin lỗi vì đã làm anh mất mặt, em …sẽ thay đổi !!
– Ừh, thôi, anh có hẹn bạn đi xem bóng đá, anh về đây, tạm biệt em.
– Tạm biết anh !!
Tôi cuối mặt, để không cho anh nhìn thấy những giọt nước mắt đang trực trào. Ngày đó và bây giờ vẫn là tôi, mái tóc đen xoã dài, vẫn những bộ quần áo giản dị và một đôi dép chỉ tầm dưới trăm ngàn đồng. Ngày đó anh yêu tôi và anh yêu tấc cả về tôi, giờ đây anh yêu tôi, nhưng anh muốn tôi thay đổi tấc cả.
Ừh, tôi sẽ thay đổi …
Tôi bắt đầu đi hớt tóc, tôi nhuộm lên tóc một màu vàng sáng rực, tôi tự mua sắm cho mình vài chiếc váy thật đẹp, mỹ phẩm, son phấn, chẳng thiếu gì. Những đôi giày cao góc làm chân tôi xưng phồng, và cả những lần trật chân té ngã. Tôi đau phát khóc, nhưng tôi không dám khóc, tôi sợ mình sẽ không chịu nỗi và bỏ cuộc.
Một tuần trôi qua, trong sự hững hờ của anh và sự im lặng của tôi. Ngày thứ mười một, tôi gọi điện cho anh
– Em muốn gặp anh …
– Ok, quán cũ
– Anh đến đón em được không ?
– Em tự đến đi, anh bận rồi, 30 phút nữa anh đến.
Tôi đã đến muộn hơn cuộc hẹn 15 phút, nhưng khi tôi đến anh vẫn chưa có mặt. Tôi chọn một chỗ ngồi lạ lẫm và gọi một cóc cafe đen không đường …hy vọng cóc cafe sẽ đắng hơn lòng tôi lúc này.
Ngồi thêm 20 phút, chuông điện thoại tôi vang lên, là anh, tôi bắt máy. Tôi im lặng …
– Alo ! Anh xin lỗi, em đến chưa, anh vừa tới quán.
– Em đến rồi
– Em đang ngồi ở đâu ? Sao anh không thấy.
Tôi nhìn thấy anh, vẩy vẫy tay gọi anh. Anh nhìn tôi bằng ánh mặt ngạt nhiên nhất có thể.
– Em …em …anh …có nhìn lầm không vậy ? Em là Vân ? Người yêu anh đây sao ?
– Ừh, anh không lầm, em đây !
Tôi cười nhẹ.
– Chỉ hơn 1 tuần thôi, sao em thay đổi nhiều quá vậy, tí nữa thì anh không nhận ra em rồi. Haha.
Anh cười hả hê.
– Em đã nói em sẽ thay đổi mà, tóc vàng, son phấn, váy áo, giày cao gót thế này thì vừa ý anh chưa ?
– Em rất đẹp, anh yêu em Vân àk !
Rồi càng lúc anh càng quan tâm tôi nhiều hơn, anh ghen nhiều hơn khi bạn bè anh cứ khen ngợi, nhìn ngắm tôi không chớp mắt và còn buông nhiều lời trêu ghẹo tôi trước mặt anh. Anh tỏ ra khó chịu và buồn bực, những khi anh nỗi cáo với tôi, tôi im lặng, rồi anh lại tự mình luống cuống xin lỗi. Anh nói anh yêu tôi, anh cần tôi, anh nói tôi không được rời xa anh. Tôi cười.
Kĩ niệm 5 năm yêu nhau, anh tự vào bếp nấu những món tôi thích ăn.
Nào là hoa hồng, bong bóng, nến, bánh kem tất cả làm căng phòng ấm cúng và lãng mạng hơn bao giờ hết.
Sau bữa ăn tối, chúng tôi ngồi bên nhau cùng với chiếc bánh kem … Anh muốn tôi thổi nến và nhắm mắt lại cầu nguyện cho chúng tôi một điều ước.
Tôi mở mắt ra.
Anh đang quỳ dưới chân tôi, tay anh cầm một chiếc hộp, anh mở chiếc hộp ra là một chiếc nhẫn rất đẹp và lấp lánh hơn cả những vì sao trên bầu trời.
– Sau 5 năm tình yêu của chúng ta, đã đến lúc anh phải thay đổi tấc cả, anh muốn được nhìn thấy em mỗi sáng, anh muốn được hôn lên tráng và đưa em vào giấc ngủ ngon mỗi tối. Anh muốn làm cha của các con em sau này, anh muốn em là của anh trọn vẹn …làm vợ anh nhé !
Tôi mĩm cười ôm anh vào lòng thật lâu.
– Em xin lỗi, em không muốn làm vợ anh !
– Em…sao vậy ? Em đang đùa với anh đúng không ?
Tôi cười trừ.
– Em nói đi, tại sao vậy hả ?
Hai tay anh nắm chặt hai vai tôi, rất mạnh, tôi biết anh đang sắp điên lên.
– Em yêu anh ! …nhưng là em của ngày xưa, em ngày hôm nay vẫn yêu anh nhưng không còn là của anh nữa. Em thay đổi rồi anh ạ.
– Tại sao vậy ? Anh yêu em chưa đủ nhiều sao ?
– Chẳng phải anh muốn em thay đổi sao ? Em thay đổi rồi đấy vừa lòng anh chưa ? Anh muốn em thay đổi vậy có khi nào anh nghĩ sau khi em thay đổi thì tình yêu em dành cho anh có còn vẹn nguyên ? Một đứa con gái như em còn có thể yêu một thằng con trai đã từng vì vẻ bề ngoài, vì sĩ diện mà xem khinh thường và chà đạp người con gái đã từng rất yêu anh ? Xin lỗi anh, đã có người xứng đáng hơn anh để bước bên em. Mình chia tay đi, trò chơi kết thúc rồi.
Tôi đứng dậy, anh níu tay tôi.
Anh xin lỗi, anh sai rồi, em đừng thay đổi nữa được không ? Anh xin em đấy đừng rời xa anh mà, anh yêu em, dù em có như thế nào đi nữa thì anh vẫn yêu em. Ở lại bên anh có được không ?
Anh khóc …nhưng tại sao tôi chẳng còn thấy đau lòng.
Tôi phũ phàn gạt tay anh ra
– Nếu vẻ bề ngoài có thể tạo nên một tình yêu thì đối với em bây giờ …em đã có tấc cả. Cứ đi tìm những gì anh cho là đẹp đẻ và hoà nhoáng mà anh muốn, rồi sẽ đến lúc anh nhận ra chẳng có những tốt đẹp nào bền lâu, rồi sẽ đến lúc nó mờ nhạt như khi nó từng đến. Hạnh phúc chỉ dành cho những người biết trân trọng yêu thương
St.