Đến chiều chị đã khỏe hơn, Quân đở chị xuống phòng khách ngồi, anh gối đầu lên đùi chị.
-Đã lâu rồi không được nằm như vầy, Quân thở dài..
-Tôi khiến cậu thấy mệt mỏi sao?
-Không vì tôi nhớ cảm giác này thôi,tôi không muốn chuyện này lặp lại lần nửa.
-Tôi cũng vậy,nhưng người có lỗi là cậu mà.
-Đừng nhắc lại nữa,đau đầu lắm,sau này lời chia tay chị không được tùy tiện nói ra,nếu có thì người nói phải là tôi chị hiểu chưa?
-Tại sao?
-Đừng hỏi nữa,chị đã nói rồi nên không được quyền được quyền nói nửa,nếu còn nói nửa thì tôi sẽ không tha thứ cho chị đâu.chị dễ dàng nói ra câu đó vậy sao?
-Tôi sẽ không nói nữa,dù sao này xảy ra chyện gì tôi cũng không nói chia tay.
-Dạo này tôi mệt mỏi lắm chị biết không? Chị vuốt tóc Quân,chị sờ lên guơng mặt Quân, Quân cũng đã gầy hơn so với lúc trước, Quân nắm lấy tay chị.
-Tôi ngủ một lát đây, dạo này tôi mất ngủ.
-Lên phòng cậu ngủ đi.
-Tôi muốn nằm đây.
-Tôi là người bệnh mà.
-À, tôi quên mất, để tôi đưa chị lên phòng.
Quân đưa chị trở về phòng, đở chị lên giường nhưng anh không về phòng,anh nằm và ôm lấy chị.
-Cậu không về phòng sao?
-Còn sớm mà, tôi sẽ ngủ ở đây 1 lát. Ngủ, chỉ ngủ thôi, chị yên tâm
Và cứ thế Quân ôm lấy chị và ngủ thật ngon lành, chị cũng ngủ quên mất, đến sáng chị tỉnh dậy thì Quân đã về phòng rồi. Mọi thứ trở nên bình thường, chị lại nhìn thấy nụ cười của Quân, họ như quên tất cả những chuyện buồn vừa qua và chỉ vui với những gì họ đang có.
Những ngày tháng bên cạnh thật êm đềm và nhẹ nhàng,chị như người vợ làm nội trợ,ngày ngày chăm chỉ làm việc nhà,nấu những món ăn mà Quân thích,đón Quân mỗi khi anh đi làm về chỉ để nhìn thấy nụ cười của Quân,những việc tưởng chừng như đơn giản đó lại chính là niềm vui là hạnh phúc của chị.
……………………
-Chị biết hôm nay là sinh nhật của tôi chứ?
-Biết,nhưng không phải năm nào bà cũng tổ chức cho cậu bên nhà hàng sao?
-Ừm,nhưng hôm nay chị cũng qua đó nhé!
-Thôi,cậu cứ chơi vui với mọi người đi.
-Có ai đâu,1 vài người ở khách sạn và mẹ thôi.
-Có cô Quyên chứ?
-Ừ,Có cả Thúy nữa.
-Vậy tôi đi làm gì.
-Nhưng quan trọng là có em.
-Em sao?
-Ừm,là em,chị gọi tôi là anh đi.
-Thôi,kì lắm,tôi không quen,chị ngượng ngùng.
-Thì cũng phải gọi chứ ,không lẽ sau này cưới em về để gọi em là chị sao?
-Chúng ta không có ngày đó đâu, chị thoáng buồn.
-Sao lại không? Anh sẽ cưới em!
-Ừm,chị cười buồn,điều đó thật chỉ có trong giấc mơ của chị.
-Vậy gọi anh hả!
-Anh!
-Anh yêu đi!
-Trời,Cậu thật là..
-Đó,đó,lại cậu nữa rồi,sau này mỗi lần nói sai là phạt 1 cái hôn nhé,chị đỏ mặt,quay sang chỗ khác.
-Còn sinh nhật anh thì sao đây!
-Tôi…À Em không vẫn hơn,em sợ có sai sót gì mọi người sẽ để ý
Quân tiến đến ôm chị
.
-Anh xin lỗi,em cố gắng 1 thời gian nữa,anh sẽ nói với mẹ,lúc đó thì em không phải lo sợ gì cả.
……………………….
-Anh sẽ về sớm em đợi anh nha.Chị gật đầu!
……………………………..
Hơn 10h Quân về, vẫn như mọi ngày anh xà xuống và nằm trên đùi chị.
-Anh về sớm vậy?
-Nhớ em,anh xoay người ôm chị.
Bỗng Quân ngồi dậy,anh lấy trong túi 1 sợi dây chuyền,đeo vào cổ cho chị.
-Tặng em!
-Sinh nhật anh sao lại tặng cho em?
-Chỉ vì muốn tăng em thôi,trên đó có khắc “Q L”
-Hôm nay sinh nhật anh vui chứ?
-Anh chỉ vui khi có em bên cạnh thôi.
-Với ai anh cũng nói vậy sao.
-Anh chưa hề nói câu đó với ai, toàn là các cô gái nói thôi.
-Anh đang tự hào về bản thân hả.
-Không phải,chỉ là anh muốn cho em biết em là người duy nhất.
………
-Nhiều khi anh nghĩ chúng ta có phải ngoại tình đâu mà phải lén lúc như thế này,không dám cùng nhau đi ra đường,cùng nhau đi dạo,xem phim,hay làm gì đó,đơn giản thế thôi cũng không được.
-Vì em là người làm nhà anh,e lớn tuổi hơn anh,lại là người có 1 đời chồng,anh biết mà,em sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc đời anh.
-Chúng ta không thể giấu giếm mẹ hoài được.Hôm nay mẹ đã nói cưới vợ cho anh,Anh nói sẽ dẫn người yêu về ra mắt mẹ.
-Hazzz,tính sao giờ …
-Anh nghỉ trước sau cũng phải nói,chỉ còn biết thuyết phục mẹ thôi.
-Làm sao mẹ anh có thể chấp nhận em.
-Nếu mẹ không chịu sẽ bỏ nhà đi.
-hazz
-Thôi tới đâu hay tới đó em đừng nghĩ ngợi nhiều nữa.
-Không nghĩ cũng không được
………………………………………….. …………………………..
Đêm đó chị cứ trằn trọc mãi,Quân nói đúng,thật sự chuyện của họ không thể giấu giếm mãi được,họ chỉ có thể giấu 1 năm,2 năm nhưng không thể giấu mãi được,bà Phụng chỉ có 1 mình Quân là con nên từ lâu đã muốn cưới vợ cho Quân,bà phụng chắc chắn sẽ không đồng ý cho Quân cưới chị,Quân có thể vì chị mà bỏ tất cả không ? gia đình ,sự nghiệp,mọi thứ của Quân sẽ mất hết chỉ vì chị sao ? hay giả sử rồi Quân sẽ cưới vợ,nếu vậy chị sẽ ra sao,sẽ là người đứng sau lưng Quân,là kẻ thứ 3 ? mọi câu hỏi ,mọi chữ nếu đều được chị đặt ra,thật là khổ cho thân chị.
…………………………………
-Mẹ hỏi khi nào anh đưa bạn gái về.
-Lâu chừng nào hay chừng đó anh à.
-Em sợ mẹ sao?
-Sợ không được chấp nhận thì đúng hơn.
-Chắc chắn mẹ sẽ không chấp nhận rồi, nhưng anh sẽ thuyết phục mẹ, em yên tâm đi, mẹ rất thương anh, rồi mẹ cũng sẽ đồng ý thôi.Quân là vậy đó,lúc nào cũng lạc quan, tự tin, với Quân cái gì cũng dễ dàng.
-Nếu mẹ muốn anh cưới người khác thì sao?
-Anh không đồng ý thì sao mẹ cưới được chứ.mà nếu mẹ bắt cưới anh sẽ thuê nhà khác cho em ở,khi đi làm về anh sẽ qua nhà em,được không.
-Anh không nghiêm túc được sao? Em đang rầu chết được,vả lại Em không làm người thứ 3 đâu,em ghét đàn ông không chung thủy.
-Anh đùa thôi, anh sẽ không lấy ai hết, ngoài em.
-Buồn hoài,thôi mình đi khu thương mại đi em.
-Đi lở người ta thấy thì sao?
-Mặc kệ đi,dù sao anh cũng quyết định sẽ cho mẹ biết rồi,nếu có ai thấy rồi nói cho mẹ biết càng tốt,khỏi phải phập phồng lo sợ.
-Anh đúng là không sợ gì cả.
-Nhanh lên thay đồ đi.
Có lẽ Quân cũng biết được sắp có nhiều chuyện xảy ra nên muốn tạo cho chị niềm vui để chị bớt căng thẳng,Họ cũng biết đây sẽ là khó khăn mà họ khó có thể vươt qua ,vì vậy họ như mong muốn làm tất cả mọi việc để có thể có những kỉ niệm thật vui vẻ khi ở bên nhau
Trưa Quân gọi về bảo chị chuẩn bị khi hết giờ làm anh sẽ chở chị đi công việc, Quân chở chị đến Thủ Đức. Đi vào 1 con hẻm, chủ nhà đưa họ đi xem nhà, ngôi nhà 1 trệt 1 lầu, có lẽ họ cũng xây chưa lâu lắm nên nhìn còn rất mới, ông chủ nói vì con trai làm ăn thua lỗ nên muốn bán, sau khi trò chuyện và bàn bạc giá cả, Quân nói sẽ tính lại và liên lạc với họ sau. Quân đưa chị về nhà.
-Anh định mua nhà sao?
-Em lấy cho anh ly nước.
……………..
-Em thấy căn nhà đó thế nào,em thích không ?
…………….
-Anh định mua cho em.
-Để làm gì,anh muốn em dọn ra ngoài sao ?
-Không phải,chỉ là anh muốn mua cho em thôi.
-Em không nhận đâu,anh không cần phải mua.
-Thật ra anh muốn mua cho em để đề phòng bất trắc.lỡ sau này mẹ có không đồng ý thì anh đưa em qua đó ở.
-Có chuyện gì sao anh?
-Ừ,mấy hôm trước mẹ và chú Thắng nói chuyện, họ nói muốn làm sui với nhau,không biết nói thật hay nói chơi,nhưng anh sẽ mua nhà cho em trước,rồi thuyết phục mẹ sau.
Chị không nói gì hết,có lẽ Quân đã biết trước mọi việc sẽ diễn ra như thế nào rồi nên mới sắp xếp như vậy.thật sự chị cũng chẳng biết mình phải làm gì nữa.
-Mẹ nói sắp xếp tuần sau giới thiệu bạn gái cho mẹ biết,anh có hẹn mà mẹ không đồng ý.
-Phù……em biết rồi. Quân ôm lấy chị!
-Em yên tâm,dù xảy ra chuyện gì anh cũng không để em 1 mình đâu…..
Cái gì đến rồi cũng sẽ đến,cái ngày chị lo sợ cũng đã đến.
-Mai mẹ đến rồi,em không biết sao nửa.
-Không có gì đâu.mẹ anh là người hiền lành em biết mà
-Nhưng đây là con trai của mẹ,cũng là ảnh hưởng gia đình anh nửa
-Thì mình cũng biết trước là mẹ không chịu mà em
Chị tựa vào vai Quân,chị cảm thấy mình nhỏ bé quá,chị chỉ mong sao có thể dựa dẫm vào người đàn ông này mãi mãi.
-Hãy lạc quan lên em,biết đâu mẹ thương mẹ đồng ý thì sao
-Điều đó có thể xảy ra sao anh .Quân ôm lấy vai chị
-Thật sự anh chưa bao giờ nghĩ mình lại ở trong hoàn cảnh khó khăn này.nhưng dù khó khăn đến mấy thì chỉ cần em ở bên anh là được,Anh không sợ gì hết chỉ sợ không có em thôi.
Chị khóc thật nhiều,chị cũng vậy,chị không cần gì hết, chị chỉ cần Quân thôi.
Cả đêm họ không ngủ,họ ngồi bên nhau và tựa vào nhau như thể truyền cho nhau sức mạnh.Hơn 9h họ hồi hợp chờ đợi bà Phụng đến,chị lo lắng vô cùng,tim chị đập liên hồi,Quân nắm tay chị trấn an.
-Bình tỉnh đi em,có anh ở đây mà,Quân thở dài,chị biết Quân cũng rất lo lắng.
Tiếng chuông cửa reo lên bà Phụng đến rồi,chị không nhấc nổi chân mình,chị run quá.
-Để anh ra mở cổng.
Bà Phụng bước vào nhà,vẫn gương mặt phúc hậu,vẫn nụ cười hiền lành nhưng sao chị thấy sợ quá.
-Con khỏe không ? Bà Phụng vẫn thân thiện như ngày nào.
-Dạ……..kh.ỏe.chị đứng như trời trồng.
-Mẹ uống gì ?
-Thôi được rồi,mẹ vừa mới uống trước khi ghé đây? bạn gái con đâu?
-Con lấy nước lọc cho mẹ nhé.Quân lấy cho bà phụng ly nước và ngồi xuống.
-Mẹ uống nước đi.
-Bạn con chưa đến sao?
-Mẹ à!
-Ừm con nói đi.
Quân đứng lên và nắm lấy tay chị.bà Phụng chợt chau mày,có lẻ bà vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
-Có chuyện gì vậy con?
-Mẹ! Người con yêu là chị Loan, mẹ cho phép tụi con cưới nhau nha mẹ.
Bà Phụng nhìn chị, bà liếc nhìn đôi tay của họ,chị vội rút lại nhưng Quân vẫn nắm chặt tay chị không buông, Bà tựa hẳn vào ghế,uống ngụm nước,có lẽ bà muốn lấy lại bình tĩnh, bà cũng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như thế này.bà im lặng, Quân nói tiếp
-Chẳng phải mẹ cũng rất thương chị Loan sao,mẹ chấp nhận cho tụi con nha mẹ.
-Đó là 2 là 2 chuyện khác nhau.
-Loan nè!
-Dạ
-Con lên lầu đi.cô cần nói chuyện riêng với Quân.
-Mẹ à…-Mẹ cần nói chuyện với con.bà phụng nghiêm mặt.
-Dạ.chị đi lên lầu,chị biết mọi chuyen sẽ không dễ dàng gì
Bà Phụng nói:
-Mẹ và chú Thắng nói chuyện với nhau rồi,cuối tháng này con Quyên về bên đó sắp xếp việc học,năm sau các con sẽ cưới nhau.
-Con không yêu Quyên,người con lấy sẽ là chị Loan.
-Sau khi lấy nhau Quyên sẽ trông coi nhà hàng cho mẹ,mẹ sẽ chuyên tâm đi từ thiện và giữ cháu.
-Mẹ không nghe con nói gì sao,con sẽ lấy chị.
-Con tranh thủ ngày mai về nhà ăn cơm,mẹ sẽ bàn với chú Thắng kĩ hơn về chuyện của các con.
-Mẹ à…
-Mẹ không muốn nghe con nói chuyện này 1 lần nào nữa.Vợ con ,mẹ đã cho con tự chọn rồi,nhưng con không chọn được thì để mẹ chọn
-Người con chọn là chị,nếu không là chị thì không là ai hết.
………….
-Mẹ không thể chấp nhận chị hay sao ?
-Bao nhiêu cô gái con không chọn lại chọn chị Loan,con biết rỏ về Loan mà con vẫn chọn,con điên rồi sao ?
-Tình yêu thì đâu thể nói trước điều gì hả mẹ,có lẽ đây là duyên số của con,mẹ chấp nhận cho tụi con nha mẹ.
-Mẹ rất quý Loan và xem nó như con cháu trông nhà,con làm sao thì làm,đừng để mẹ phải ghét nó.mẹ về đây.
Bà Phụng về.Quân ôm đầu suy nghĩ,mọi chuyện khó hơn anh nghĩ,mẹ anh là người hiền lành nhưng rất kiên quyết,bà không dễ thay đổi quyết định của mình.chị cũng đi xuống,chị biết chắc mọi chuyện còn phức tạp hơn nửa.
-Không sao đâu em,1 vài ngày là mẹ sẽ đồng ý thôi mà.
………………
-Mẹ nói vậy thôi chứ mẹ dễ mềm lòng lắm,mẹ chỉ có anh là con trai thôi,trước giờ anh làm gì mẹ cũng ủng hộ anh hết,em yên tâm đi,đừng suy nghỉ gì hết.Chị biết Quân đang an ủi chị.
“Vì là con trai duy nhất của mẹ nên mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận được em đâu anh à”
Sau ngày hôm đó bà Phụng vẫn không nói gì khiến chị càng thêm lo lắng,không biết ý của bà ra sao.Quân đưa chị đi nhiều nơi để xem nhà,nhưng chị thì không còn tâm trí nào để nghỉ đến nhà cửa,thôi thì Quân làm gì cũng được,Chị ở đâu cũng được chỉ cần nơi đó có Quân thôi.
-Dạ Alo
-Quân nó đi làm về chưa con
-Hôm nay cô cháu mình nói chuyện với nhau 1 lát. Con qua nhà hàng gặp cô.
-Dạ!
Cuối cùng thì bà Phụng cũng tìm chị,mọi việc không biết như thế nào,thôi thì cứ xuôi theo số phận.
………………………………………….. …
Chị đến nhà hàng,bà Phụng gọi chị vào phòng làm việc riêng,bà vẫn như ngày nào,hiền hòa và ân cần.
-Con chào cô!
-Con ngồi xuống đây đi,Bà kéo chị lại ngồi gần bà.
-Con ốm hơn trước rồi, sao số con lại khổ như vậy hả con.
Chị lại rơi nước mắt,bà phụng là người mà chị rất quý,bà cũng rất thương chị nên chị cũng không muốn làm bà phải buồn.
-2 đứa quen nhau lâu chưa ?
-Dạ cũng được 1 năm rồi.
-Nó tốt với con chứ?
-Dạ!
-Loan nè,thằng Quân nó còn trẻ,bản tính lại hiếu thắng,con thì đã có gia đình rồi,con biết đó,đàn ông nó cả thèm chóng chán lắm,giờ thằng Quân cảm thấy thương con,nhưng 1 vài năm nữa nó sẽ cảm thấy những cô gái trẻ hiện nay mới hợp với nó,lúc đó con sẽ khổ lắm.có lẽ vì ở cùng nhà nên nó quen với sự có mặt của con,hay nó xem con như 1 người chị,rồi nó lại nghĩ đó là tình yêu.rồi nó thấy hoàn cảnh của con nó đồng cảm,chứ không hẳn là yêu đâu con.2 khác xa nhau quá,khó mà có hạnh phúc con à.
-Con biết thân phận con không xứng đáng với cậu Quân,nhưng không hiểu sao lại như vậy nữa,cũng không phải con trèo cao hay mơ mộng gì,chỉ là con yêu Quân thôi,chị vừa nói vừa như muốn thanh minh cho bà Phụng hiểu.Bà Phụng vỗ vai như an ủi chị.
-Cô hiểu chứ,khi con ở đây là cô biết tính con rồi,cô thương con cũng vì con hiền lành,chịu khó,cô cũng không muốn con phải khổ,nhưng mà con à,nếu con là cô có chấp nhận cho con trai mình lấy 1 người đã li dị chồng không,cô xin lỗi con Loan à,Cô cũng buồn lắm,cô không muốn phải nói ra những lời khiến con đau lòng,nhưng cô không thể chấp nhận được chuyện này con à. Rồi gia đình dòng họ cũng không ai chấp nhận đâu con,cô biết con sẽ buồn,nhưng hãy cố quên nó đi con,cả 2 không có tương lai đâu.chị chỉ biết khóc….khóc……khóc….mà thôi.
-Con có trách cô nhẫn tâm cô cũng chấp nhận,con thương Quân thì cô cũng thương nó,con hãy nghĩ đến tương lai của nó mà ra đi đi con.
-Con không cần gì hết cô à,con biết con không xứng với Quân,con chỉ xin được ở gần Quân thôi,chỉ cần nhìn thấy cậu ấy mỗi ngày là được,cậu Quân cưới vợ cũng không sao,con sẽ sống lặng lẽ,chỉ cần được ở bên Quân thôi cô ơi,chị nức nở.hãy để con giúp việc cho vợ chồng cậu ấy,cô đừng bắt con phải đi cô ơi,con xin cô,con xin cô.
-Con bình tỉnh đi,cô cũng không muốn như vậy đâu,nhưng con nghĩ xem,có người đàn bà nào chấp nhận cho người yêu của chồng mình sống chung nhà không.
-Cô ơi cô thương con cô đừng bắt con đi cô ơi.
-hazzz,sao số con lại khổ như vậy chứ,cô thương con,nhưng vẫn không thể để Quân lấy con,có lẽ 2 đứa sẽ oán hận.
cô,nhưng là 1 người mẹ cô không thể chấp nhận con à!
Mọi thứ xung quanh chị giờ là bóng tối.chị chẳng tìm thấy con đường nào để có thể đến với Quân.Ừ thì Duyên Và Phận.