[Truyện dài tâm lý] Chị, sao không thể yêu em?? (P2)

740

-Alô!

-Mẹ đây.

-Dạ.

-Sắp tới có chuyến tham quan ở Cần thơ cho nhân viên phải không con?

-Dạ phải mẹ!

-Con sắp xếp cho chị Loan đi với, tội nghiêp con nhỏ, làm ở nhà mình mấy năm trời mà chưa được đi đâu hết, tối ngày chỉ biết làm thôi, xem như cho nó thư giản.

-Dạ được rồi me,để con sắp xếp.

…………………

Vậy là chị được đi du lịch cùng nhân viên của khách sạn, sáng được xem chợ nổi,thăm quan vườn du lịch, tối đến thăm quan bến Ninh Kiều, thưởng thức văn nghệ trên du thuyền, mọi người rất vui, họ cũng rất quan tâm chị.hơn 9h mọi người trở về phòng.Một người trong nhóm bảo:
-Chị ơi, 10h mình đi bar, chị chuẩn bị nhanh rồi tập trung nha.

-Mọi người đi đi, tôi không đi đâu.

-Đi cho vui chị ơi, chị ở trong phòng làm gì, buồn lắm.

-Phải đó, chị đi đi, đừng làm mọi người mất hứng, Quân lên tiếng.

-Vâng.

10h có tiếng gỏ cửa.

-Chị xong chưa? là tiếng của Quân.

-Xong rồi.

-Chị bước ra Quân bật cười.

-Chị định mặc đồ này đi nhảy sao ? Cái áo đầm tôi mua lúc trước đâu,có đem theo không?

-Có

-Vậy mặc đi,nhanh lên,mọi người đang đợi kìa.

-Tôi thay liền cậu đợi tôi tí.

Chị mặc chiếc đầm xanh bước ra với vẻ ngượng ngùng, Quân nhìn chị và cười.

-Cái này có vẻ hợp với chị đó, đúng là người đẹp vì lụa mà, phải công nhận tôi có con mắt thẩm mĩ thiệt,cái áo đẹp đó.

Không biết cậu ta khen mình hay cậu ta nữa, chị nghĩ bụng, nhưng dù sao chị cũng rất vui.

Lần đầu tiên chị bước vào quán bar, tiếng nhạc sập sình, người thì nhảy nhót,người thi nhâm nhi ly rượu chai bia, một không khí ồn ào. mọi người có lẻ ai cũng đã quen với không khí này nên họ có vẻ thoải mái vô cùng, họ rót cho chị ly rượu, chị uống vì không muốn làm mọi mất hứng,Chị không uống được rượu nên dù chỉ nhấm một tí thôi nhưng chị cảm giác như mặt mình đang nóng bừng lên .Quân thì thỉnh thoảng quay sang nhìn chị và cười, nụ cười ấy càng làm cho gương mặt chị đỏ bừng hơn, Chị thấy hơi mệt. Quân tiến đến và hỏi
-Chị thấy sao, mệt không?

-Tôi hơi đau đầu,có lẻ tôi không quen,ở đây ồn quá.

-Để tôi đưa chị ra ngoài.

Quân đưa chị ra ngoài,họ đi dọc theo bến Ninh Kiều và dừng chân tại ghế đá,Gió dưới sông thổi nhẹ,cảm giác thật dể chịu.

-Chị thấy đỡ hơn chưa ?

-Tôi thấy thoải mái hơn rồi,có lẽ trong đó ồn quá.

-Ừm.

Nói xong họ yên lặng,không ai nói với ai 1 lời nào.

-Cậu đang nghĩ gì vậy? Chị hỏi.

-Không biết, chỉ là nghĩ về cái gì đó xa xôi thôi.

-Dạo này tôi thấy cậu không được vui.

-Vậy hả ? Chị cũng thấy vậy sao ?

-Tôi thấy cậu hay ra vườn ngồi một mình.

-Ừm

-Có chuyện gì hả cậu.không khí giữa 2 người đột nhiên chùng xuống

-Hay 2 người cải nhau

-Ai ?

-Cậu và bạn gái.

-Không

-Vậy thì có chuyện gì,cậu không chia sẻ với tôi được sao.

-Nói với chị thì cũng vậy thôi.Chỉ là tôi đang không biết tính thế nào,và cũng không biết sẽ đi đến đâu.

-Là sao cậu ,Tôi không hiểu.

-Có lẻ sẽ rất khó mà đến được với nhau.Quân nói mà gương mặt thật đăm chiêu.nhìn Quân buồn lòng chị đau như cắt.

-Mẹ cậu không đồng ý sao,tôi thấy bà là người hiền lành mà cũng rất là thương cậu,chắc bà sẽ đồng ý thôi.

-Mẹ sẽ không đồng ý đâu

-Tại sao ?

-Có quá nhiều cách biệt giữa tôi và cô ấy.Quân quay sang nhìn chị,đôi mắt thật buồn.Nhưng thôi bỏ qua chuyện đó đi,về thôi chị,có lẽ mọi người đang tìm chúng ta đó

-Vâng.

Nhìn Quân buồn chị như thấy chính mình đang mang nổi đau đó,mà cũng đúng thôi,bởi tình cảm của chị dành cho Quân cũng giống như vậy.1 thứ tình cảm chưa có bắt đầu đã có kết thúc.

vi-em-la-nguoi-den-sau-1

Cả tuần nay Quân về rất muộn,hôm nào cũng đến tận khuya,có lẽ dạo này cậu ta bận nhiều việc,hơn 11h đêm rồi mà chưa thấy Quân về,chị cứ thắp thỏm,phải nhìn thấy cậu ấy về thì chị mới yên tâm cho được,Chị cũng không dám điện thoại mà chỉ đợi,đợi như thế thôi,có lẽ với chị đó cũng là niềm vui.

-Khuya rồi sao chị không đi ngủ.

-Tôi không ngủ được nên ngồi đây thôi.

-Đợi tôi hả ?

-À,không

-Sao này không cần đợi,có gì tôi sẽ gọi.

-Cậu có muốn ăn gì không ?

-Không,mà thôi đem cho tôi mấy lon bia đi

-khuya rồi mà cậu,Mai còn phải đi làm

-Mai nghĩ,chị nói nhiều quá,giờ chị lấy hay tôi tự đi lấy

-Để tôi đi lấy.Chị đưa Quân 3 lon bia

-Trời sao có 3 lon vậy

-Nhiêu thôi cậu ơi,còn nghỉ ngơi nửa

-Chị cứ đi ngủ đi

-Thôi,Tôi ngồi đây với cậu cho vui

-Vậy uống 1 lon đi

-Tôi có uống được nhiều đâu

-Thì 1 chút cũng được,uống cho vui chứ ngồi đây làm gì.

Uống được 1 lát thì Quân lên tiếng hỏi

-Chị nè,chị thấy mình có đẹp không ?

Chị lắc đầu

-Ừ,Tôi cũng thấy vậy,chẳng có gì đặc biệt cả,vứa nói quân vừa cười

-Kệ tui đi cậu nhìn làm gì

-Tôi có muốn nhìn đâu

-Cậu và cô gái đó sao rồi

-Sao là sao.

– Có tiến triển gì không ? Cậu có định cho bà biết không

-Biết gì ? Quân cố hỏi như muốn đùa với chị

-Thì chuyện của 2 người đó

-Mẹ tôi mà biết người đó là ai chắc mẹ tôi xỉu mất

-Sao lại như vậy

-Ừ,thì là 1 cô gái xấu xí,chẳng có gì giỏi giang,không giàu có,nói chung chẳng có gì cả

-Thật sao ?

-Ừm,chính tôi cũng không biết sao tôi lại thích cô ta nữa

-Cậu thích nhiều không ? đột nhiên chị thấy buồn quá

-Chị hỏi làm gì,Chị muốn gặp không,Tôi giới thiệu với chị ha.

-Không,Chị trả lời thỏ thẻ

-Thôi khuya quá rồi,đi ngủ thôi.

Quân có chuyến công tác Hà Nội hơn 1 tuần,nhưng dù chỉ mới 3 ngày Chị đã cảm thấy nhớ Quân vô cùng,Chị biết tình yêu của mình dành cho Quân ngày càng sâu đậm,nó khiến chị như không thể thở nổi mỗi khi Quân có chuyến công tác xa nhà,hằng ngày chị đi ra đi vào và chỉ mong sao thời gian trôi qua thật nhanh,thật nhanh để chị có thể gặp Quân,nhìn Quân mỗi ngày,chị không cần biết trong lòng Quân có ai,chỉ cần được nhìn thấy Quân mỗi ngày,với chị như thế là đủ rồi.Đang ngồi thơ thẩn thì điện thoại reo.Chị vui như trẻ con được cho kẹo,là Quân gọi

-Cậu Quân hả

-Chị đang làm gì vậy?

-Tôi xem Phim

-Sướng vậy hả ? Ăn cơm chưa?

-Rồi,cậu ăn chưa ?

-Chưa

-Khi nào cậu về

-Mới đi có 3 ngày mà nhớ tôi sao?

-Vì nấu cơm không ai ăn thôi.chị ngượng quá,trả lời qua loa.

-Vậy mà tôi tưởng chị nhớ tôi.

-Khi nào về vậy cậu ?

-Chị đang mong tôi về sao ?

-Thì cũng có.

-Nói là mong tôi về mà nảy giờ tôi đợi hoài không ai mở cửa.

-Cậu nói gì ? chị ngạc nhiên và vui mừng tột cùng.

-Chị định không mở cửa sao,Tôi mỏi chân rồi,khi đi tôi quên mang chìa khóa.

-Có thật không ? Vừa nói chị chạy như bay ra cổng,đúng Quân rồi,chị có mơ không ? hay vì nhớ Quân mà chị tưởng tượng ? Quân đang cười ,là thật rồi.

-Chị không mở cửa sao ?

-À,vâng.chị luống cuống,mở cổng

-Tôi nghĩ cậu tuần sao mới về

-Ừ,Sáng mai tôi bay ra

-Có việc đột xuất hả cậu

-Không,chỉ là muốn về thôi

-Cậu đi tắm đi,tôi nấu gì cho cậu ăn nha?

-Nấu cho tôi tô phở đi,tôi ăn xong tắm sau cũng được,tôi đói lắm rồi

-Vậy cậu đợi tôi 1 lát

Nấu xong tô phở chị đem ra phòng khách cho Quân nhưng Quân đang ngủ.

…………………………..

Cậu Quân ơi xong rồi cậu ăn đi.

-Ừm,tôi ngủ quên mất.mệt quá

Ăn xong Quân bước ra phòng khách ngồi

-Chì à,chị ngồi đây đi.Vừa nói Quân vừa tay xuống chiếc ghế bên cạnh.chị ngoan ngoãn ngồi xuống.

Quân hạ giọng,giọng cậu thật nhẹ nhàng.

-Chị biết sao hôm nay tôi về sớm không ?

Chị lắc đầu.Quân nhìn chị với đôi mắt thật buồn.

-Tôi nhớ cô ấy quá,tôi không nghĩ là mình lại nhớ cô ấy đến vậy,tôi không thể nào làm được việc gì hết,Tôi cũng không biết bản thân mình lại yêu cô ấy nhiều đến vậy,còn chị,lời nói của Quân như ngà kim đâm vào tim chị,Quân yêu cô ta nhiều bao nhiêu thì chị cũng yêu Quân bấy nhiêu,giờ chị muốn khóc quá.Chị tự nói với lòng phải mạnh mẽ,không được khóc.

-Cậu gặp cô ấy chưa ?

-Rồi ,vừa xuống sân bay là tôi chạy ngay đi gặp cô ấy

Quân nói tiếp

-Tôi chưa 1 lần dám nói rằng mình yêu cô ấy,tôi biết là chuyện của chúng tôi sẽ không được chấp nhận,nhưng giờ không thể làm gì khác,cũng không muốn nghĩ gì hết.chỉ muốn được ở cạnh bên cô ấy mà thôi.

Chị muốn đứng dậy và chạy thật nhanh để không còn phải nghe Quân kể lể về cô gái ấy

Đột nhiên Quân cầm lấy tay chị và nói.

-Chị ! mình yêu nhau cũng không sao, đúng không chị ?

Tay chị như rụng rời nước mắt chị đang chảy xuống, Quân đang nói gì thế này, Quân nói yêu ai ? là chị sao ? cô gái đó là chị sao ? Đùa gì vậy,làm gì có chuyện đó được.không thể nào ,không thể có chuyện đó được,chị xô Quân thật mạnh và lau nước mắt thật nhanh,chị cố nghiêm giọng để lấy lại bình tỉnh.

-Cậu đang nói gì vậy ? thật không thể tin được,cậu đùa hơi quá rồi đó.

-Tôi không đùa.

-Cậu mệt rồi nên không còn đủ tỉnh táo nữa,cậu đi nghỉ đi.

-Tôi rất tỉnh táo,tôi đã suy nghỉ rất nhiều mới nói ra những lời này,tôi yêu chị,không phải chị cũng yêu tôi sao ? hay tôi lầm ? chị nói đi.

-Cậu biết tôi yêu cậu nên mới nói ra những lời này,cậu đang đùa giỡn với tôi sao.chị khóc,nước mắt cứ tuôn ra.

-Tôi không đùa,tôi cũng không biết tại sao mình lại như vậy,tôi yêu chị,đó là sự thật.
Chị cuối xuống ôm mặt khóc,chị khóc như 1 đứa trẻ,là sự thật,là thật sao,là chị đang ghen vơi chính mình sao.Quân ôm lấy chị,lau nước mắt.

-Sau này sẽ có rất nhiều khó khăn phải đối mặt,dù ra sao chị chỉ cần yêu em và tin em thôi,chị hiểu chưa.

Sáng hôm sau Quân dậy thật thật sớm để chuẩn bị cho chuyến công tác còn dang dở,chị đang chuẩn bị bữa sáng cho Quân,Quân nhìn chị cười.chị ngồi đối diện Quân.

-Cười gì vậy?

-Vì Con người xấu xí này mà tôi phải bỏ dở chuyến công tác của mình,hazzz tôi hết thời rồi.

Chị cười thật nhẹ nhàng,cái nhẹ nhàng của chị là đã trút được bao gánh nặng trong lòng bấy lâu nay.

-Chị có phước quá rồi đó.

-Ừm.chị gật đầu.

-Thôi,đừng giởn nửa,cậu nhanh lên kẻo trể.

-Sáng nay có cuộc họp quan trọng,vì ai mà tôi mất nhiều thời gian vậy chứ,thật không hiểu nổi.

Ăn xong Quân nắm tay và nói.

-Tôi sẽ rất nhớ chị.

-Chị gật đầu Quân đi rồi chị cảm thấy trống vắng quá,nhưng chị thật không ngờ rằng minh còn có thể có được cảm giác hạnh phúc như vậy,Cảm giác được yêu và có thể yêu là như vậy sao ?

…………………………………………..

-Alô

-Là tôi đây

-Có mệt không ?

-Ừm,chị đang làm gì ?

-Tôi dọn dẹp thôi

-Tôi nhớ chị

Chị đỏ mặt,lâu lắm rồi chị chưa được vui như vậy.

………………………………

-Alô

-Tôi đây

-Hôm nay cậu gọi 4 lần rồi

-Ừm,tôi muốn kiểm tra xem chị có nhà không ?

-Tôi thì đi đâu được chứ ?

-Không được nghỉ đến ai biết chưa ?

-Tôi có ai đâu mà nghĩ,cậu thật là..

-Không được nhớ đến ai biết chưa ?

-Tôi có nhớ ai đâu.

-Chị sướng thật,chẳng nghỉ tới ai,chẳng nhớ ai,còn tôi lúc nào cũng nhớ chị,cũng nghĩ đến chị…

-Không,Tôi nhớ cậu

-Vậy sao không gọi ?

-Cậu bận mà

-Ừm, dù không nghe được nhưng tôi vẫn biết chị gọi

-Tôi biết rồi

-Nhớ chị quá.Giọng Quân thật ấm và nhẹ nhàng

-Tôi cũng vậy

-Hay tôi về nha?

-Thôi,như vậy sẽ mệt lắm.

-2 ngày nửa mới được gặp chị.

-Vâng!

-Đừng để mình xấu xí nhe,ăn ngủ thật nhiều vào để còn xinh đẹp hơn 1 chút,tôi ghét những cô gái xấu xí.

-Thì tôi xấu xí đó giờ mà.

-Ừm,vì con người xấu xí này tôi đã fải bỏ đi rất nhiều cô gái đẹp.chị fải trân trọng biết chưa?

-Lại nửa rồi,cậu thật là….

………………………………………

-Cậu về rồi

-Ừm,xong việc là tôi về ngay

-Để tôi mang đồ lên cho cậu.

Chị mang hành lí lên vừa bước lên phòng sắp xếp cho Quân.Quân ôm chị vào lòng.chị chỉ đứng đến vai Quân thôi,chị thật sự nhỏ bé khi đứng cạnh người đàn ông này.

-Tôi nhớ chị quá!

-Tôi cũng vậy.Thôi cậu nằm nghỉ đi,tôi chuẩn bị cơm lát cậu xuống ăn.

…………………………………

Họ đã có những tháng ngày thật vui vẻ và hạnh phúc,mặc dù biết rằng sẽ có những thử thách trước mắt nhưng họ như muốn quên đi để vui với những gì mình đang đó.Liệu họ có thể vượt qua tất cả để có được lời chúc phúc của mọi người không ?

chac-ai-do-se-ve-remix

Ba tháng vừa qua là những ngày tháng vui vẻ hạnh phúc nhất của chị,sáng được nhìn thấy Quân tươi cười đi làm,trưa được nấu cho Quân những món ăn ngon,chiều tối đợi Quân về cùng xem tivi,đọc sách,nó đơn giản thế thôi nhưng chị cảm thấy rất vui,Quân là người đàn ông biết quan tâm và lắng nghe suy nghĩ của chị,đôi lúc cậu tỏ ra trẻ con,cũng có đôi lúc thể hiện mình là người đàn ông chững chạc,Quân luôn làm chị cảm thấy ấm áp,chị thầm cảm ơn ông trời đã ban cho chị cái hạnh phúc mà chị chưa bao giờ dám nghĩ tới.chị đang suy nghĩ thì Bà Phụng đến.

-Quân nó về chưa con?

-Dạ chưa cô,nhưng chắc cũng sắp về tới rồi cô,con pha cafe cho cô nha?

-Con lấy nước lọc cho cô được rồi!

-Dạ,cô uống nước đi cô.

-Loan nè,dạo này con thấy thằng Quân có gì khác thường không?

-Dạ không!

-Hôm trước nó nói có người yêu đó,con có thấy nó dẫn ai về nhà chơi không?

-Dạ không cô.tim chị đập mạnh chị nói dối rồi,chị cảm thấy lo lắng quá.

-Có hay đi sớm về muộn không con.

-Dạ không,Quân về rất đúng giờ.

Vừa lúc này Quân cũng về tới.

-Ủa mẹ đến lâu chưa,sao mẹ không gọi cho con.

-Dạo này con ít về nên mẹ ghé xem con sống thế nào thôi.con nói có bạn gái mà khi nào giới thiệu cho mẹ.

Chị giật mình ,nhưng Quân thì rất bình thản.

-Chưa có mẹ ơi,từ từ đi.

-Nếu chưa có thì chủ nhật này tranh thủ thời gian qua nhà hàng với mẹ.

-Có việc gì vậy mẹ

-Chú Thành bạn của mẹ con nhớ chứ.chú ấy có cô con gái du học ở Mỹ,ngày mai về nước,con tranh thủ chủ nhật qua ăn cơm với mẹ và gia đình chú ấy.

-Mẹ và gia đình chú ấy cứ ăn đi,con chưa biết có đi được không nữa

-Con tranh thủ qua đi,chủ yếu mẹ muốn tạo điều kiện cho 2 đứa biết nhau,nó nhỏ hơn con 2 tuổi,sống ở mỹ lâu rồi,con giúp mẹ đưa em nó đi chơi tham quan đây đó nha.

-Mẹ ! con làm gì có thời gian.

-Thì con tranh thủ buổi tối cũng được.

-Cậu đi đi thường buổi tối cậu cũng ít đi chơi mà,xem như giúp bà chủ.chị nói.

-Đúng rồi đó con,biết đâu 2 đứa sẽ hợp nhau.

Quân liếc nhìn chị,cậu cau mày.

-Dạ được rồi mẹ,con sẽ tranh thủ.

-Quyết định vậy nha,chiều chủ nhật con qua nhà hàng.mẹ về đây.

-Dạ,cô về.

-Dạ.con biết rồi.

Bà Phụng ra về,Quân tỏ vẻ giận dổi.

-Chị hay quá ha.

-Biết sao giờ,cậu không đi không được mà.

-Tôi sẽ đi với người khác,chị không buồn chứ.

-Buồn,nhưng tôi không làm gì khác được,với tôi như vậy là quá đủ rồi.

-Không,tôi muốn cho chị nhiều hơn nữa nhưng giờ chưa phải lúc,để 1 thời gian nữa tôi sẽ nói với mẹ,tôi muốn công khai chuyện của chúng ta,tôi muốn cùng chị dạo phố, xem phim………

-Thôi cậu,bà sẽ không thể chấp nhận người như tôi đâu,cậu đừng làm cả,tôi không cần gì hết chỉ cần như bây giờ mỗi ngày được nhìn thấy cậu là tôi vui rồi,nếu sau này cậu có cưới vợ tôi cũng chấp nhận,nhìn thấy cậu hạnh phúc là tôi vui lắm rồi.chỉ cần cậu đừng đuổi việc tôi là được.

-Nếu tôi cưới người khác mà chị vẫn ở đây,nhìn thấy tôi và vợ âu yếm vui vẻ chị có chịu được không ?

-Tôi sẽ cố gắng chiu đựng cho đến khi nào không thể chiu được nữa tôi sẽ xin nghĩ.

-Khờ quá,chị chịu được nhưng tôi thì không,chị biết tôi không giỏi chiu đựng mà.

-Chị phải tin tôi,chị hiểu không,Quân nắm lấy tay chị siết chặt,tôi sẽ không bao giờ để chị phải buồn lòng.

Chị không hi vọng gì hết bởi lẽ chị biết khó ai có thể chấp nhận người như chị làm vợ con trai mình,huống chi điều kiện của Quân lại hoàn hảo như vậy.Tin Quân sao ? Chị tin chứ,nhưng nếu mơ về 1 tương lai tốt đẹp thì chị chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Trưa chủ nhật Quân gọi về báo không thể ăn cơm với chị được. Anh có hẹn với khách, chị ngồi 1 mình và cũng không thể nuốt nổi cơm. Chiều Quân phải gặp cô gái kia, không biết cô ta như thế nào, chị suy diễn mọi thứ trong đầu và cảm thấy mệt mỏi quá,chị quá ích kỉ chỉ muốn dành Quân cho riêng mình,mặc dù nói là không sao,là sẽ chịu đựng nhưng chị không thể làm được,đầu óc chị cứ suy nghĩ,chị ghen,chị thật sư ghen với bất cứ cô gái nào ở bên cạnh Quân,có lẽ Quân quá hoàn hảo hay nói đúng hơn chị không thể nào tìm được người nào như Quân nên chị sợ mất Anh, Chị cũng không tự tin với bản thân mình, chị không đẹp,không tiền,không có gì cả,cái duy nhất chị có là tinh yêu dành cho Quân nhưng rồi liệu tình yêu của chị có giữ được trái tim Quân mãi mãi thuộc về chị hay năm tháng trôi qua Quân sẽ tìm thấy 1 tình yêu khác,lúc đó chị sẽ ra sao,chị cũng tự nhủ với bản thân mình đang rất hạnh phúc khi có được tình yêu của Quân ,rằng chị không có quyền đòi hỏi thêm nhưng rồi chị cứ muốn có được nhiều hơn,chị muốn có Quân,có lẽ trong tình yêu ai cũng sẽ như thế,muốn được ở bên cạnh người mình yêu thì có tội gì chứ.ôi bao nhiêu thứ trong đầu chị cứ rối lên,thôi thì cứ thuận theo duyên số,chị chỉ mong sao mình không phải là người suốt đời gặp nhiều điều ngang trái.

Tối đến Quân gọi về bảo rằng sẽ về rất khuya nhưng anh vẫn muốn chị đợi,không cần Quân nói chị cũng sẽ đợi,nhưng đúng là khuya thật đã hơn 12 giờ mà Quân vẫn chưa về,chị thầm trách Quân mãi mê với cô gái khác mà Quân mất chị đang đợi,có tiếng xe,Quân đã về đến,nhưng chị giận trong lòng (ôi sao giống như người vợ quá) chị ngồi trên ghế bật tivi như thể mình Quên mất và không hề đợi chờ Quân.Quân có vẻ say rồi,người anh phản phất mùi rượu.Anh tiến thẳng về phía chị,anh đoán rằng chị giận,anh cười,nằm xuống và tựa đầu trên đùi chị,bao nhiêu giận hờn của chị như bay đi hết.Quân nói bâng quơ

-Chị giận rồi

……………….

-Chị không nhớ tôi sao

………………………..

-Tôi nhớ chị sắp chết luôn nè.

…………………………

-Chị giận thiệt sao

-Tôi không dám

-Vậy là giận rồi còn gì nữa.Quân nắm lấy tay chị,cả ngày không gặp nhau rồi mà còn giận hờn gì nữa

-Cô ta có đẹp không ?

-Đẹp chứ,là 1 cô gái sành điệu

-Vậy hợp với cậu rồi

-Tôi chỉ hợp với cô gái này thôi.vừa nói Quân vừa chỉ vào trán chị

-Không dám đâu

-Không đùa nữa,sau này có lẽ tôi sẽ thường xuyên về trể đó

-Tại sao,đi với cô ấy sao

-Ừm,mẹ và chú ấy rất thân,chú nhờ tôi dẫn cô ấy đi chơi,tôi không thể từ chối

………………………….

-Mẹ cũng rất thich cô ấy.lúc về mẹ còn hỏi tôi có thích cô ấy không ?

-Cậu nói sao ?

-Tôi nói để thời gian mới biết được,chị biết tôi thích ai mà

Quân ngồi dậy ôm lấy chị.

-Chỉ mong có 1 ngày tôi có thể nói với mẹ rằng tôi thích ai

-Giờ không phải lúc cậu à

-Ừm.đột nhiên Quân đẩy chị ra

-Mà nè chị không thể đổi cách xưng hô sao

-Sao

-Gọi tôi bằng anh đi chứ

-Không được,tôi quen rồi,vả lại nếu mai mốt gọi quen miệng lỡ người khác nghe được thì sao

-Người đàn ông phông độ như tôi sao cứ phải gọi người yêu bằng chị hoài được.

-Cậu lúc nào cũng tự đề cao bản thân hết.

-Bao nhiêu cô gái phải gọi tôi bằng anh,sao cứ phải yêu 1 người phải gọi bằng chị chứ.Họ nói chuyện đến tận 2h sáng.những ngày tiếp theo sau không biết sẽ như thế nào đây

gai-gia-xi-tin

Những ngày sau quân về trể thật cả tuần nay không trưa nào cậu về ăn cơm,cậu đi đến tận khuya mới về,hôm nay cậu nói sẽ về sớm chị vui lắm.có tiếng xe chị chạy ào ra định mừng Quân ,chị khựng lại trên xe bước xuống 1 cô gái xinh đẹp,ăn mặc sành diệu,gương mặt được trang điểm kỉ càng,chị tỏ ra e ngại

-Dạ chào cậu,chào cô

-Đây là chị Loan,đây là Quyên

-Chị là người giúp việc của anh Quân đúng không ?

Nghe chua chát quá,mà đúng rồi thì chị là người giúp việc.

-Vâng!

Cả 3 bước vào nhà.

-Chị pha cho Quyên ly nước cam nhe chị

-Không,cho tôi ly cafe đi chị,Anh sống 1 mình cùng chị ấy hả ?

-Có bác làm vườn,nhưng thỉnh thoảng bác ấy mới ngủ lại,thường thì bác về nhà.

-Nam nữ ở cùng 1 nhà không cảm thấy nguy hiểm gì sao anh?

Chị giật mình, Quyên là 1 cô gái nhạy bén và thẳng tính,Quân cũng cố bình tỉnh.

-Có gì mà nguy hiểm em!

Quyên cười

-Em định khi nào về bên đó

-Lúc đầu thì em đinh ở khoảng nửa tháng,nhưng giờ vui hơn em nghĩ,có lẽ em sẽ ở chơi lâu hơn.Anh dẫn em lên lầu tham quan đi.

-Chị ơi bưng nước lên lầu dùm tôi với.

Cả 2 cùng lên lầu họ đi 1 vòng và xuống phòng Quân.

-Em ngồi đi,phòng anh chẳng có gì cả,chỉ có bàn làm việc và mấy thứ linh tinh thôi.

-Ừm,phòng anh trang trí đẹp đó

-Em ngồi đi.

-Anh nè.anh thấy em thế nào?

-Thì vui vẻ,thẳng tính,rất sành điệu

-Anh chưa có bạn gái đúng không

-Anh có rồi,đang tìm hiểu

-Mẹ anh là chưa có,nhưng dù có hay không cũng được,em rất thích anh.mình quen nhau đi anh

-Có nhanh quá không em

-Chúng ta chỉ mới gặp nhau,còn chưa tìm hiểu kỉ về nhau.Quyên tiến đến đứng đối diện và câu lấy cổ Quân

-Trước khi về nước em đã nghe nói và tìm hiểu về anh rồi,lần đầu gặp mặt em cũng đã thích anh

-Cám ơn em

-Mẹ anh nói chúng ta cứ tìm hiểu

-Vậy sao ?

-Anh nghĩ thế nào

-Anh nói rồi anh đang thích người khác

-Điều đó không quan trọng,khi nào anh chưa có vợ ngày đó em vẫn còn cơ hội

-Cám ơn em đã nghĩ đến anh nhưng mà…..chưa nói dứt câu Quyên đã hôn lên môi anh, Quân khá bất ngờ anh đang suy nghĩ cô gái này khá bạo dạn, chưa kịp đẩy Quyên ra thì Chị đã đẩy cửa vào, Chị như quá bất ngờ khi nhìn thấy cảnh này, Quân càng bất ngờ hơn khi chị vào đúng thời điểm này.chị bối rối vô cùng,tay chị như run lên.

-Sao chị vào mà không gõ cửa.Quyên lớn tiếng.

-Tôi xin lổi.chị để nước xuống bàn và đi thật nhanh về phòng,chân chị như rụng rời.

Quân quá bất ngờ trước tình huống này

-Em uống nước đi.

Quân đang rất lo lắng,hẳn chị đang rất buồn,chị sẽ nghĩ anh là người thế nào đây,thật là khó xử.

Quyên ở chơi được 1 chút thì Quân đưa cô về nhà sau đó anh vội vả trở về và chạy ngay lên phòng chị.

-Chị mở cho tôi đi.

-Câu về phòng đi.tôi không muốn nói chuyện với cậu.

-Hiểu lầm thôi chị mở cửa đi.

Quân đập cửa,càng vỗ càng mạnh chị không thể không mở,Quân vào phòng chị,nắm tay chị và nói.

-Chỉ là hiểu lầm thôi chị à,không có gì hết.

-Tôi không hiểu lầm gì hết,chính mắt tôi nhìn thấy 2 người hôn nhau.

-Là cô ta hôn tôi,tôi bất ngờ quá,cô ta ở mỹ từ nhỏ nên hơi phóng khoáng 1 tí,chị không tin tôi sao.

-Không,tôi không muốn nghe gì hết cậu ra ngoài đi.nước mắt chị cứ tuôn ra.

-Với cậu tôi chẳng là gì hết,cậu đùa giỡn với tình cảm của tôi.

-Tôi không có, tôi yêu chị, chị biết mà, tôi không đùa giỡn gì hết, huống chi tôi chỉ mới gặp cô ta không bao lâu, sao có tình cảm được.

-không tình cảm mà như vậy sao,Với cậu tình yêu dễ dãi thế sao,không yêu vẫn có thể tùy tiện hôn người khác

-Tôi nói đó chỉ là sự cố,Phải làm sao chị mới tin tôi đây

-Tôi không muốn nghe gi hết,tôi mệt mỏi lắm rồi,cậu đi đi

-Thôi mà chị,chúng ta đã rất khó khăn rồi mà chị còn như vầy nửa thì tôi phải làm sao đây,chúng ta phải tin tưởng nhau chứ

-Tôi không thể tin tưởng được nưa khi chính mắt mình nhìn thấy

-Thật ra chị muốn tôi phải làm sao,vì chị tôi cũng đã cố gắng lắm rồi,tôi cũng mệt mỏi lắm rồi,tôi chỉ cần chị tin tưởng tôi thôi như vậy chị cũng không làm được,chi muốn tôi phải làm sao nửa đây.Quân cũng bắt đầu lớn tiếng

-Nếu chị không có lòng tin với tôi thì tôi nói gì cũng vôi ích,chị muốn nghĩ sao tùy chị.Quân tỏ ra khó chiu vô cùng.còn chị vô cùng ấm ức,Quân là người sai mà còn lớn tiéng với chị,không lẽ vì chị là người lam,là người không có gì mà Quân được quyền xem thường va lừa dối chi sao ?

-Nếu giữa chúng ta không còn lòng tin với nhau thì xem như từ trước đén giờ chưa có chuyện gì xảy ra.Chị nói trong nước mắt.

-Chị muốn chia tay sao ? Với 1 người đã từng li hôn thì lời chia tay nói ra thật là dể dàng quá .Quân tức giận

-Tùy chi.Quân ra ngoài và đóng cửa thật mạnh,còn chị lao vào giường vùi đầu trong gối và khóc thật nhiều,hết thật rồi,chị không biết mình đã khóc bao lâu,có lẽ sau hôn nhân đổ vở chị không còn lòng tin với đàn ông,hay nói đúng hơn chị đặc biệt nhay cảm với chuyên phản bội

1486hinh-nen-canh-la-nga-mau-tuyet-dep

Chị khóc suốt đêm,Tất cả đàn ông trên đời đều như thế,họ có thể ở bên cạnh 1 người và nói lời yêu thương với người khác,có lẽ ông trời đang trêu chị,thôi thì đành chấp nhận,số phận đã sắp đặt,đã không thương cho cuộc đời chị thì đành chịu,dù sao chị cũng đã có những ngày tháng thật vui vẻ bên Quân,giờ không biết phải đối mặt với Quân như thế nào đây,mọi chuyện thật không đơn giản như chị nghĩ.

Sáng hôm sau chị thức dậy chuẩn bị đồ ăn sáng nhưng đợi mãi không thấy Quân,thì ra cả đêm qua Quân không về nhà,đây là lần đầu tiên Quân như thế,có lẽ Quân đã đến chỗ cô ta,ừ thì họ còn trẻ,thế giới của họ đơn giản hơn nhiều,yêu vội sống vội cũng là lẽ tự nhiên,nhưng sao tim chị đau quá,nó đau gấp trăm ngàn lần so với khi chị biết tin chồng chị ngoại tình,chị không thể không khóc,tim chị như muốn ngừng đập,cố gắng lên mọi chuyện rồi sẽ qua hết,chị tự nhủ.nhưng trưa,chiều,đến tận khuya Quân cũng không về………….

Vậy là đã 3 ngày rồi Quân không về. Họ đã ở bên nhau chị như muốn điên lên khi nghĩ đến chuyện đó,chưa bao giờ chị cảm thấy khổ sở như thế này,chị muốn gọi cho Quân hỏi anh đang ở đâu, làm gì với ai, nhưng rồi chị chợt nhận ra giờ Quân đã không còn là của chị,l ời chia tay là chị nói, vả lại chị cũng không thể quên được hình ảnh Quân hôn người con gái khác,bao nhiêu thứ trong đầu chị……Chị muốn quên đi tất cả chỉ cần Quân thôi, chị cũng không ngờ mình lại yêu Quân nhiều như vậy. Mọi chuyệnn đã kết thúc rồi, hết thật rồi……………..

Mấy ngày Quân không về chị cũng không thể ăn no,ngủ đủ,chị hầu như thức suốt đêm chỉ để đợi xem Quân có về hay không,hơn 9h tối chị đang thơ thẩn thì Quân bước vào,chị mừng lắm.nhưng chị vẩn ngồi đó chân không đứng lên được miệng cũng không thốt nên lời,Quân nhìn chị với ánh mắt lạnh lùng vô cảm,đôi mắt đó khiến tim chị như vở ra từng mảnh vụn,chị nhận ra rằng có 1 lá chắn thật lớn giữa 2 người,chị nhớ nụ cười,nhớ ánh mắt,nhớ nụ cười Quân,nụ cười đã làm trái tim chị rung động giờ có lẽ đã dành cho người khác.Quân đi thẳng lên phòng, lát sau chị lên phòng Quân.

-Cậu cần gì không?

-Không,sau này khi vào phòng tôi nhớ gõ cửa.

-Dạ,Tôi thấy cửa không khóa.

-Không khóa nên chị muốn vào là vào sao? phép lịch sự tối thiểu của con người chị không có sao ?

-Xin lổi cậu,tôi….chị buồn quá,Quân thay đổi nhanh quá lời noi của cậu ta thật lạnh lùng.nước mắt chị chảy ra.

-Ra ngoài đi,sau này đừng tùy tiện vào phòng tôi.

Chị bước thật nhanh ra ngoài như muốn chạy trốn khỏi ánh mắt của
Quân,ánh mắt đó,lời nói đó khiến chị không thể chịu nổi….Sau khi Chị đi khỏi Quân đấm tay thât mạnh vào tường ‘Chị ơi là chị”.

Những ngày tiếp theo là chuỗi ngày tồi tệ đối với chị,Quân đi làm về đến nhà không mải mai nói với với chị 1 lời,nếu có chỉ là những lời lẽ cay đắng.anh thường gọi cho Quyên và nói chuyện thật nhẹ nhàng,thì người ta yêu nhau mà,còn chị giờ không là gì cả,chị đau khổ vô cùng.

-Em hả,em đang làm gì vậy ?

……………………….

-Anh ăn cơm rồi

……………………………

-Hôm nay ann bận quá không đưa em đi chơi được,em đừng buồn anh nha

………………..

-Ừm mai anh sẽ bù lại gấp đôi.

…………………….

-Em nghỉ ngơi đi,mai anh gặp em.

Quân nói như cố tình để chị thấy họ đang quen nhau,đang rất hạnh phúc,đã nửa tháng rồi chị không thể chịu đựng được nữa,tình yêu chị dành cho Quân nhiều quá,lúc đầu chị nghĩ chỉ cần thấy Quân mỗi ngày là được nhưng không,chị không thể chịu đựng được nửa,có lẽ chị nên rời khỏi nơi này,có thể chị sẽ rất khó để quên được Quân,nhưng chị sẽ cố gắng

Quân lên phòng và chị rón rén đi theo.chị gõ cửa

-Có chuyện gì?

-Tôi có chuyện muốn nói!

-vào đi

Quân đang ngồi trên bàn làm việc đọc sách,chị bước vào tiến lại gần Quân

-Tại sao?

-Tôi có việc ở quê nên muốn xin nghỉ

-Việc gì?

-Là việc riêng thôi!

-Không được

-Tại sao?

-Chẳng phải chị nói sẽ làm ở đây dù tôi cưới vợ chị vẩn làm sao.Quân trừng mắt nhìn chị,lời nói vẫn lạnh lẽo như thế.

-Vâng,nhưng giờ tôi nghĩ không nên như thế nữa,tôi sẽ nghỉ.

-Không được Tôi không cho phép,Quân bắt đầu lớn tiếng.

-Tôi đến đây vì mẹ cậu,mẹ cậu là người thuê tôi,tôi sẽ nói với bà,chị quay lưng đi,Quân nắm thật mạnh tay chị kéo lại và quát lớn,chị chưa từng thấy Quân giận dữ như vậy.

-Chị là người ở nhà tôi,do tôi quyết định,chưa được sự đồng ý của tôi không được đi đâu hết,nghe rỏ chưa,chị từng nói dù tôi cưới vợ hạnh phúc bên vợ chị vẫn ở đây,tôi sẽ cưới,còn chị phải ở đây,không được đi đâu hết.

-Đau quá cậu buông tay ra,chị nói mà nước mắt cứ trào ra,tay chị đau,lòng chị còn đau hơn.Quân buông tay chị,đôi mắt u buồn,Quân bước bến bàn làm việc,dấm thật mạnh vào bàn,chị cũng đau khổ không kém.

-Tôi đi mọi việc sẽ tốt hơn,cậu sống với tình yêu của cậu,tôi ở đây sẽ rất khổ sở,cậu biết mà,tôi không thể chịu đựng được nữa,Quân Quơ tay thật mạnh sách và ly trên bàn rơi xuống đất,chị sơ hải vô cùng,Quân hét lớn.

-Ra ngoài đi, chị không được đi đâu hết khi chưa có sự đồng ý của tôi,chị hiểu chưa ?chị chạy ra ngoài và lên thẳng phòng mình,cả 2 rất đau khổ.

Những ngày sau đó cuộc sống của chị và Quân như địa ngục,chẳng ai
nói với ai 1 câu,cảánh mắt Quân trở nên buồn bả,đôi lông mày lúc nào
cũng chau lại Quân cũng không nhìn chị,sáng ra Quân đi làm trưa thì
gọi nhưng chẳng nói lời nào cả,như chỉ để xem chị có nhà không,đêm
thì về rất khuya,lúc nào cũng có rượu trong người,thỉnh thỏang thì mở
cửa phòng xem chị đã ngủ chưa,họ đang tự đày đọa nhau,cuộc sống
như vầy thật khổ sở,hôm nay cũng vậy chị đã ngồi và khóc thật nhiều,
chị muốn đi,nhưng cũng muốn ở lại
1h khuya Quân về,cậu không thèm nhìn đến mặt chị,
dù trong lòng Quân biết rất rỏ chị đang chờ.

-Cậu Quân, mai tôi qua nhà hàng tìm bà chủ!

Tùy chị,nếu chị bước ra khỏi ngôi nhà này thì đừng bao giờ hối hận,cả
đời tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chị.

Quân đi thẳng lên phòng, Giọng nói Quân thật nhẹ, không cáu gắt như
thường ngày nhưng sao nghe như ai cào ai xé lòng chị.

Chị muốn đi thật xa,múôn rủ bỏ tất cả nhưng đau buồn nơi đây nhưng
chị không thể làm được chị sợ không gặp Quân,chị sợ cả đời này anh
sẽ óan hận chị,nghe mâu thuẩn quá nhưng bởi chị là người nhu nhược,chị
muốn đi để quên Quân nhưng chị cũng sợ khi chị đi rồi Quân sẽ thật sự quênchị,một hôm hơn 1h rồi chị tắt đèn nhưng vẫn thể ngủ được vì chưa thấy Quân về.
đang nằm thao thức bỗng phòng có tiếng mở cửa,chị biết là Quân,mùi
rượu lan khắp phòng chị,Quân tiến đến bên chị,
nắm chặt tay chị,nước mắt chị rơi trên gối,Quân tiến lại gần cửa sổ và
ngồi đó cho đến tận sáng.

Bình luận