TÌNH CÂM

185

Dẫu hạ về cho nỗi nhớ chông chênh

Em vẫn giữ tình mình trong ngăn cặp

Chỉ chiều nay hai đứa mình không gặp

Mà hạ buồn nhen lửa cháy khôn nguôi.

 

Len lén nhìn anh qua ô cửa buông lơi,

Và e thẹn dệt tình trong mộng tưởng

Em đâu dám hé bờ môi ngập ngượng

Ghé tai người và thỏ thẻ: “yêu anh!”.

 

Ảo ảnh môi mềm vụt tắt thật nhanh,

Nụ hôn ấm nồng say trong huyễn hoặc

Con sóng tình yêu chẳng đời nào im lặng,

Hung hãn xô bờ, tung bọt nhớ ưu tư.

 

Hạ âm thầm hong lại những cánh thư,

Em viết vội nhưng chẳng bao giờ gửi

Ánh mắt anh đốt lòng em cháy rụi

Có phải biển nhớ bờ nên dậy sóng không anh?

 

Con nhện buồn giăng sợi nhớ mong manh

Em lơ đễnh mắc phải tơ tình ái

Gom nỗi nhớ viết vần thơ vụng dại.

St.

Bình luận