Tôi không nhớ là từ khi nào, tôi đã biết mình không còn trẻ nên khi đối diện với tuổi 30, tôi chỉ thoáng một chút buồn. Vậy là mình đã bước vào cái tuổi “toan về già”.
Thoáng một cái chớp mắt đã bước sang tuổi 30. Không còn sự kiêu hãnh của tuổi đôi mươi trước ánh mắt dõi theo của những gã trai bất chợt đi ngang qua phố. Không còn những mộng mơ về một chàng hoàng tử cưỡi ngựa bước ra từ trong chuyện cổ tích. Không còn những lúc chợt buồn, chợt vui của thời thiếu nữ. Tôi đã rất khác tôi của 10 năm về trước.
Tôi hãnh diện mình là người phụ nữ có cuộc sống vật chất đủ đầy. Tôi có một gia đình nhỏ với người chồng tốt và hai đứa con xinh xắn, một công việc ổn định, các mối quan hệ xã hội khác đủ để tôi biết mình có một vị trí nhất định trong xã hội. Tôi của ngày hôm này đã mặn mà, đằm thắm và chín chắn hơn.
Ra đường bây giờ đã nhiều người gọi tôi là chị. Tôi vẫn nhớ ngày xưa, mọi người vẫn xưng là anh là chị với tôi. Tôi không còn hờn giận, buồn lòng trước bất kỳ sự vô tâm nào của chồng. Tôi có thể nhẫn nại chờ anh bữa cơm tối muộn màng, biết kiềm chế hơn mỗi lúc hai vợ chồng có bất đồng quan điểm. Ngày xưa, chỉ cần anh lỗi hẹn với tôi dù vài phút, anh sẽ phải mất mấy ngày để làm lành.
Còn nhớ ngày mới đi làm, tôi là người trẻ nhất công ty. Bây giờ không phải là người lớn tuổi nhất nhưng cũng được các em đồng nghiệp coi là cây đa cây đề. Tôi cũng có những lúc buồn vì tuổi trẻ của mình qua nhanh quá, mình chưa kịp sống và cống hiến hết những gì mình có. Đôi khi nhìn các em mới ra trường mà thấy tiếc một thời son trẻ.
Cũng có nhiều việc mình đã làm tốt nhưng không ít những thứ mình đã đánh rơi, đã lỗi hẹn, đã không nhận ra, đã không biết nó có giá trị như thế nào với cuộc sống của mình. Rồi rất nhiều thứ nông nổi, sai lầm, vội vã… Tôi thấy tiếc. Tận sâu trong đáy lòng mình, tôi nghĩ, nếu thời gian có thể quay trở lại, tôi sẽ sống tốt hơn, đẹp hơn rất nhiều. Nhưng ai cũng trải qua một thời như thế, có mấy ai vẹn toàn và không phải ước mình đã khác.
Cuộc sống của tuổi 30 chậm hơn, có chiều sâu hơn. Không còn như cơn gió thoắt ẩn thoắt hiển, ồn ào, vội đến vội đi. Tôi bắt đầu biết tìm kiếm và tận hưởng những niềm vui nho nhỏ mà với tôi, chúng là những giá trị thực của cuộc sống. Là những chiều café trên con phố nhỏ thân quen, tôi có thể nhìn ngắm, quan sát, lắng nghe và cảm nhận được muôn mặt của cuộc sống. Là những cuốn sách hay, nhiều ý nghĩa mà khi đọc xong, tôi có thể soi mình vào trong đó. Là những chuyến đi mang lại cho tôi nhiều trải nghiệm. Là những phút giây bình yên và hạnh phúc bên các con. Là những chiều thứ bảy cặm cụi làm một món ngon cho gia đình. Là những món quà tự thưởng cho mình thay vì chờ ông xã vô tâm không biết bao giờ mới mua cho vợ. Là những lúc nhấc điện thoại lên goi về cho mẹ vì từ khi có con, tôi thấy thương mẹ nhiều hơn. Là khi bất chợt nhìn lên quyển lịch, sực nhớ ra hôm này là sinh nhật của đứa bạn thân, lâu lắm rồi chưa có gì đặc biệt dành cho nó… Cứ thế, mỗi ngày tôi lại nhận ra mình đang có được nhiều lắm, tôi giàu có và hạnh phúc hơn những gì tôi vẫn nghĩ.
30 tuổi chưa phải là già. Mới chỉ là bắt đầu một cuộc sống mới, nhiều ý nghĩa, biết yêu thương và trân trọng hơn những gì mình đang có. Với tôi, tuổi 30 mới chính là mùa xuân của cuộc đời.