Em có rất nhiều nỗi sợ. Thời điểm này, em thấy mình sợ yêu còn hơn cả sợ cô đơn…
Người ta nói gái trên hai mươi chưa người yêu là ế. Em thấy ế cũng không là vấn đề gì to tát. Bởi, em quen rồi.
Quen một cuộc sống không có quá nhiều điều phiền muộn. Cũng làm việc như ai, cũng tụ tập bạn bè sôi nổi, cũng giết thời gian bằng những bộ phim tình cảm sướt mướt, cũng nghe nhạc, cũng la cà mua sắm đó đây… Ngần ấy thứ, trong ngần ấy ngày, khiến em thấy việc mình độc thân là một việc quá đỗi bình thường, có phần an yên và có phần đáng yêu nữa.
Còn khi sống có một ai đó bên cạnh, tập quen dần với sự xuất hiện của một ai đó, học yêu thương một ai đó… Em thấy là quá khó rồi.
Chẳng hạn, em cứ sợ, người ta lừa dối em.
Chẳng hạn, em cứ sợ, người ta trêu đùa với em.
Hoặc chẳng hạn, em cứ sợ, người ta chỉ vì thương hại em mà dừng lại bên em trong chốc lát. Sự thương hại hết rồi, người ta đi, em ở lại. Lúc đó, chắc em thấy mình quá đỗi đáng thương…
Em biết, chuyện tình cảm khi tình đã hết và duyên đã cạn thì đường ai nấy đi là lẽ đương nhiên. Em vẫn chấp nhận quy luật hợp tan vốn có, cũng tự biết câu dài lâu trong tình yêu là điều không một ai có thể nói hay nói tài…Nhưng đúng là, em chỉ sợ người ta cứ lấp lửng với em, rồi trêu đùa em và dành cho em những tình cảm không thật.
Em, chẳng thà ôm tim mình ủ mốc không yêu, chứ không chấp nhận trao tim cho một ai đó khác, sẵn lòng để người đó làm nhàu nhĩ nó bằng những vết thương sâu…
St.