Sẽ có một ngày…
– Ta không còn âm thầm vào fb của ai đó, đọc những dòng stt, rồi lặng lẽ quay ra
– Trang cá nhân của ta không còn những dòng stt buồn hay tâm trạng
Sẽ có một ngày. . .
– Ta không còn phải invi mỗi khi vào yahoo
– Nick ai bừng sáng không còn làm tim ta thổn thức
– Một cái mess cũng không còn làm ta phải suy nghĩ
thật lâu xem nên reply như thế nào
Sẽ có một ngày. . .
– Khi nhìn vào số đt của ai đó, ta không còn phải đắn đo xem có nên gọi hoặc nhắn tin hay là thôi
– Một cuộc gọi nhỡ không còn làm ta phải bối rối
– Một tin nhắn đến không còn làm ta mỉm cười. Nhưng chợt buồn vì không biết trả lời ra sao
Sẽ có một ngày…
– Trong playlist sẽ không còn những bài hát buồn
– Và ta cũng không còn mượn lời bài hát để nói lên tâm trạng của mình nữa
Sẽ có một ngày. . .
– Ta không còn thấy buồn mỗi khi trời mưa
– Không còn thấy lạnh mỗi khi đêm về
– Không còn thấy cô đơn khi nhìn người ta chung đôi….
Và…
Sẽ có một ngày ta đủ dũng cảm để
nhấn nút “DELETE” cho tất cả.