Quên anh ta đi, người thì cũng đã “cũ” rồi…

233

Chọn cách từ bỏ là bạn đã chấp nhận với sự thật, chọn cách lãng quên không có nghĩa là vùi dập tình yêu, chỉ có điều không yêu người đó nữa mà yêu một người khác…

Chiều thu muộn, mặt trời lẩn trốn sau đám mây xanh bồng bềnh đang rượt đuổi nhau trên bầu trời cao thẳm, chợt thấy bình yên đến lạ. Những tia nắng hiếm hoi cuối ngày mỏng tang, nhẹ tênh uống trọn cả nỗi nhớ thương về một miền xa thẳm. Cô bạn gái đã đến tự bao giờ nơi chỗ hẹn cũ, buông xõa mái tóc ngang vai ngồi xoay vai lại về phía tấm của kính ướt nhòe cơn mưa chiều. Rồi cô khẽ lật giở từng bức ảnh luộm thuộm kí ức xa trong cuốn album cũ kĩ, đôi mắt buồn thăm thẳm tưởng chừng khoảng trời chiều sâu hun hút đang đổ tràn khóe mi.

Tôi nén tiếng thở dài, lá vàng vẫn rơi nghiêng sau lưng, nhẹ tênh… và có bóng dáng một người con gái đang nhớ thương vơi đầy, cô bảo rằng đây là cách có thể quên đi những điều xưa cũ. Nhưng liệu rằng nó có quá nhẫn tâm với trái tim khi cứ mãi mắc kẹt với quá khứ. Đến bây giờ tôi mới hiểu được cái điều “cũ” thuộc về người “cũ” lại có thể làm quật ngã và xé nát sự thương tổn quá lớn như vậy. Nhưng cô gái à, ôm khư khư những điều đã bạc thếch mùi cay đắng liệu có giải quyết được điều gì cho hiện tại không? Tôi đã từng rơi vào tình cảnh thê thảm đó, và tôi đã vượt qua được nó. Hãy mạnh dạn vứt bỏ quá khứ đau lòng, vứt bỏ hai chữ người cũ để đổi lấy sự bình yên trong trái tim nhé! Cô gái của tôi…

Khi người ta đã buông tay bạn cũng đồng nghĩa với việc tìm kiếm một bàn tay khác mà không phải là bạn nữa, điều đó vẫn khiến bạn nuối tiếc và trông chờ một sự thương hại khi yêu thương đi lạc hay sao? Làm ơn đừng ngốc nghếch như thế, hãy quên anh ta và tìm kiếm một chân trời mới dành riêng cho mình nhé, cô gái…

Tôi nghĩ không dễ dàng gì khi phải ích kỉ ép buộc chính trái tim mình từ bỏ một yêu thương đã quá thân thuộc, nhưng còn hơn là bạn cứ hằng đêm dày vò đôi mắt bằng những dòng chảy vô nghĩa rơi ướt gối. Chọn cách từ bỏ là bạn đã chấp nhận với sự thật, chọn cách lãng quên không có nghĩa là vùi dập tình yêu, chỉ có điều không yêu người đó nữa mà yêu một người khác…

Hãy bắt đầu quên anh ta bằng việc xóa số điện thoại trong danh bạ, và quan trọng hơn nữa là xóa ra khỏi bộ nhớ lưu giữ trong đầu bạn bằng cách nhớ một số khác, sẽ rất khó nhưng hãy kiên trì cô gái nhé…

Những ngày rong dài với yêu thương chiều cuối tuần với người ấy trên các con phố thân quen, la cà mua tặng nhau những thứ nhỏ xinh… góc hộp kỉ niệm có thể đã chất đầy, không thể nhồi nhét thêm một điều gì nữa. Cô gái à, đừng có nghĩ nhiều đến nó nữa. Hãy học cách bước xuống phố một mình, tự tin và tràn đầy sức sống nhé. Có thể sẽ mất nhiều thời gian để quên, không cần phải chối bỏ kỉ niệm vì nó là một phần trong cuộc đời, cứ nhớ đi, nhưng nhớ ít đi, rồi dần dần bạn phải cần nhớ thêm những thứ khác nữa…

Hãy nghĩ tích cực một chút rằng trên thế gian này người đàn ông tốt là người luôn có mặt bên cạnh khi bạn cần, là người có dù bạn có ngồi im lặng suốt cả buổi nhưng anh ấy hiểu điều bạn nghĩ. Hạnh phúc nằm ở cách nghĩ và cách bạn đối xử công bằng với trái tim của mình cô gái à…

Cuộc sống vẫn luôn có những điều kì diệu, những hạnh phúc bất tận dù nó nhỏ nhoi và quá đỗi bình dị. Mỗi ngày mai thức dậy hãy hít thở thật sâu để giữ lấy bình yên cho một ngày. Cửa sổ luôn hé để nắng mai vỗ về con tim đang chờ yêu thêm lần nữa. Học cách ghi chép lại những niềm vui nho nhỏ và lưu giữ lại những khoảnh khắc có lẽ sau này muốn tận hưởng thêm lần nữa cũng không còn cơ hội.

Những năm tháng yêu nhau có thể đã ngốn quá nhiều thời gian của bạn và hững hờ với vô vàn cuộc hẹn với bạn bè. Đừng để nó thưa thớt đi nữa nhé, hẹn hò với lũ bạn là liều thuốc khiến bạn có thêm nhiều thứ để bận rộn hơn nữa, vì cuộc sống này đâu chỉ có tình yêu…

Hãy tìm cách lấp đầy chỗ trống của thời gian bằng cách tìm kiếm cho mình những bận rộn, lo toan mới; như thế bạn mới có cái cớ để tránh bận nghĩ về người “cũ”, bận với kí ức…

Bạn hiểu điều tôi nói chứ, cô gái, nếu bạn đã hiểu rồi thì hãy bắt đầu thôi nào. Chỉ đơn giản là quên anh ta đi, người đã cũ rồi, chẳng mới thêm được nữa đâu, đúng không?

———————-

Bình luận