Đừng để đến khi em ngoảnh mặt đi
Anh mới giật mình quay đầu nhìn lại
Đến khi em thành người xa lạ
Mới cất lên những lời nói yêu thương
Tình đôi khi như gió thoảng ven đường
Khẽ chạm tay rồi tan biến mất
Sương ướt đẫm vạt áo người dần khuất
Tiếng dế khan vẩn đục cả dòng sông
Trích: Muộn – thơ: Trương Nam Chi