Một câu chuyện thú vị [ Ngoại tình!] P2.

12891

Cuối cùng thì công việc cũng xong, nàng bay chuyến bay đêm để về với con nàng như thường lệ. Nhưng chuyến bay này không có anh cùng đi với nàng từ sân bay vào thành phố, rồi chia tay nhau ở cổng khu nhà nàng. Chuyến bay này nàng sẽ về đến thành phố lúc nửa đêm, một mình với nỗi buồn trĩu nặng…

Thế nhưng…

Vừa mở máy điện thoại lúc xuống sân bay thì ngay lập tức nàng nhận được tin nhắn của anh: “Hạ cánh gọi cho anh”. Nàng trố mắt nhìn tin nhắn, rồi nhìn đồng hồ, 12h30p. Anh nhắn cho nàng lúc nào? Và gọi anh vào giờ này sao? Anh biết thừa giờ nàng về đến thành phố mà? Hay anh nhắn nhầm cho ai? Phân vân một lúc nàng nhắn lại: Nhắn cho em hay nhầm?

Ngay lập tức chuông điện thoại của nàng reo, là anh:

– Anh đang ở sân bay, em ra chúng ta về luôn

– Sao anh ở đây? Anh về từ sáng mà?

– Chuyện dài lắm, nói sau đi, em lấy hành lý ra nhanh lên nhé.

Không hiểu sang nàng cuống cuồng đến chỗ lấy hành lý. Nhìn những chiếc vali di chuyển trên bằng chuyền nàng cảm giác chúng đang nhích từng tí từng tí chậm chạp, cảm giác như hàng thế kỉ trôi qua mà hành lý của nàng cũng chưa xuất hiện.

Rồi nàng kéo hành lý đi gần như chạy ra cửa, cô nhân viên soát vé cũng phải ngạc nhiên trước thái độ vội vã của nàng.

Trong ánh sáng yếu ớt ở sân bay lúc về đêm, nàng nhìn thấy anh đứng dựa lưng vào một chiếc taxi. Nàng lao đến rồi đứng thở trước mặt anh:

– Sao anh lại ở đây?

Anh không trả lời, lấy hành lý từ tay nàng rồi gọi anh taxi mở cốp xe cho vào, nàng nhìn thấy cả hành lý của anh trong đó. Chưa kịp định hình, nàng lại nhận ra anh cầm tay nào như lôi nàng vào xe và bảo anh lái taxi cho xe vào thành phố.

– Mệt không?

– Em bình thường

– Ông G gọi cho anh rồi, chúng ta lại thắng

– Lúc đầu chúng ta cũng nghĩ là thắng mà

Nàng nhận ra anh vẫn cầm tay nàng, nàng chuồi chuồi tay như kiểu gỡ nhẹ để anh không nhận ra nhưng anh đã nhận ra, xiết chặt hơn.

– Nhớ anh không?

– Em không – nàng nói như thể là nàng cố tự nói với mình chứ không phải trả lời anh

– Anh nhớ em, phát điên lên được – Anh ghé vào tai nàng nói như sợ anh lái taxi nghe thấy.

Nàng thấy hoảng loạn, cả vì hơi thở của anh phả vào tai nàng, cả vì cảm giác quá gần gũi với anh, cả vì mùi nước hoa cực kỳ hấp dẫn của anh, cả vì câu nói mà nàng nghĩ nàng nghe nhầm…
– Em đừng nói gì, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện này. Em ngủ đi.

Rồi anh dịch sát hơn vào người nàng, lấy tay đỡ đầu nàng xuống vai anh. Nàng lim đi, cứng đơ, không dám nhúc nhích như thế suốt quãng đường từ sân bay vào thành phố, và tỉnh lại khi nghe anh taxi hỏi về đâu, anh trả lời: về phố H – là nơi văn phòng làm việc của anh và nàng.

– Ơ em về nhà.

– Qua công ty rồi về

– Vâng

Anh bảo vệ ngạc nhiên khi thấy anh và nàng về văn phòng lúc nửa đêm, anh giải thích là phải xong việc gấp cho ngày mai. Rồi anh kéo tay nàng vào thang máy, kéo tay nàng vào văn phòng anh cùng với hành lý. Lúc vào phòng, anh mới buông tay nàng, chỉ vào ghế sofa:

– Em ngồi đi, anh pha cafe.

– Để em

– Em ngồi đi

Anh nói như ra lệnh, nàng líu ríu ngồi xuống

Anh mang hai cốc cafe tới, ngồi sát cạnh nàng, đưa cho nàng 1 cốc:

– Em uống đi cho tỉnh táo. Mệt không?

Lần thứ 2 anh hỏi nàng mệt không với giọng khác hẳn ngày thường
Nàng cầm cốc cafe lên mũi hít hà, hi vọng hương cafe làm nàng tỉnh táo để hiểu chuyện gì đang xảy ra cho cả anh và nàng.

Anh đặt ly cafe xuống, đưa tay ôm vai nàng, bóp chặt:

– Chúng ta làm sao bây giờ đây hả em? Anh không thể nghĩ ra được điều gì hay ho cả
Nàng vẫn hai tay ôm chặt lấy cốc cafe, như thể nó là điểm tựa duy nhất của nàng lúc này.

– Ý anh là sao?

– Anh yêu em

Choang, cốc cafe trên tay nàng rơi xuống, nàng kinh hoàng nhìn nó, còn anh thì cuống cuồng:
– Em có sao không, nó nóng đấy, em ngồi yên

Anh chạy vội vào bàn làm việc cầm hộp giấy, cúi xuống lau tỉ mỉ vào chân nàng, chỗ váy bị cafe vướng vào, cầm tay nàng xem xét có bị bỏng không, rồi cẩn thận thu dọn đống miểng cốc vừa vỡ ra.

Xong đâu đấy, anh lại ngồi xuống cạnh nàng, ôm vai nàng lần nữa

– Em bình tĩnh đi. Có thể em không tin nhưng đó là sự thật. Sự thật mà hôm nay anh cũng phải thừa nhận với bản thân anh.

– Là như thế nào? Nàng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra

– Anh nghĩ là anh yêu em từ hồi anh đi nghỉ châu Âu. Hồi đó anh đưa gia đình đi để ngăn việc anh hay nghỉ luẩn quẩn về em. Nhưng sang đến đó anh càng nghĩ về em nhiều hơn, anh đi tìm mua khăn cho em, và còn mua nhiều thứ nữa nhưng anh không dám tặng hết cho em, anh vẫn giữ nó ở tủ kia.

– Sao anh không tặng hết?

– Anh sợ. Anh sợ anh đang làm sai kéo theo em sai

– Lúc anh ôm em ở khách sạn là sao? Anh cầm tay em ở trên máy bay nữa?

– Anh đã không kiềm chế được bản thân, anh xin lỗi

– Anh biết em yêu anh từ lúc nào?

– Lúc em vê đây được 3 tháng

– Sao anh để mặc kệ mọi chuyện như thế?

– Lúc đầu là vì công việc, em làm được nhiều việc cho anh. Sau đó cộng thêm tình cảm của anh nữa, anh thích ở cạnh em, nói chuyện với em, làm việc với em, đi công tác với em…

– Anh biết như thế này là sai mà.

– Anh biết mới cố gắng đến tận bây giờ, nhưng anh không cố được nữa. Phải có một chuyện gì đó xảy ra, phải có một cách nào đó để tháo gỡ. Anh ngột ngạt lắm rồi. Hôm nay anh bỏ em lại và ân hận suốt từ lúc lên máy bay. Anh về thành phố nhưng không muốn về nhà hay văn phòng, anh bảo taxi đi lang thang khắp nơi rồi quay lại sân bay chờ em cho đến giờ. Anh suy nghĩ, tìm cách giải quyết nhưng không không có một cách nào khả dĩ. Anh thương các con, anh cần gia đình, anh cần công việc, anh yêu và cần em. Anh không biết nên bỏ cái nào, giữ cái nào.

– Thế vợ anh?

– Anh không biết, lâu rồi bọn anh sống hòa bình với nhau.

– Là vẫn yêu nhau?

– Không hẳn, chỉ là sống như mọi chuyện, mọi người vẫn sống như thế. Nhưng cảm giác với em lại khác, là nhớ, là thèm muốn…

– Vì em lạ mà

– Nhiều người lạ với anh không phải riêng em

– Anh có bồ không? Ý em là các cô chân dài ý?

– Không có bao giờ

– Anh điêu

– Anh thề. Có vài lần vì xã giao mà phải thân mật với họ nhưng chỉ vì công việc và chấm hết. Vợ anh vẫn là người đàn bà duy nhất trong đời anh cho đến lúc anh gặp em

– Anh bất mãn gì với chị ấy không?

– Không, cô ấy và anh rất ít khi xảy ra mâu thuẫn. Có lẽ vì cô ấy lành quá, hầu như bỏ qua hết mọi lỗi lầm của anh, anh cũng vì thế mà không nỡ làm cô ấy tổn thương.

Im lặng

– Em ghét anh như thế này không?

– Em ghét như thế này. Em muốn yêu anh mà không một ai biết.

– Em ngây thơ vừa thôi. Cách em chăm sóc anh mà anh không nhận ra tình cảm của em có họa là anh bị đần.

Nàng ngả đầu vào vai anh, nước mắt lăn dài. Anh xiết chặt nàng, rồi vỗ vỗ:

– Em đừng khóc, rồi chúng ta sẽ tìm ra cách thôi

– Em muốn về nhà

– Một lúc nữa đi. Ngồi với anh một lúc nữa đi.

– Không em về, em cần suy nghĩ chuyện này. Anh đưa em về đi, xin anh đấy.

Ạnh đưa nàng về bằng xe của anh. Cả hai im lặng suốt quãng đường cho đến lúc đứng trước cổng khu nhà nàng anh mới nói:

– Em đừng bỏ đi đâu là được. Chúng ta sẽ cùng suy nghĩ và tìm cách giải quyết chuyện này. Em hứa với anh chứ?

Nàng vâng rồi đi như chạy về phía nhà.

Đêm đó nàng không ngủ, và nàng nghĩ anh cũng không ngủ. Nàng muốn gọi điện cho anh, nàng muốn nói tiếp với anh về câu chuyện mà nàng là người làm dở dang. Nàng muốn anh biết là nàng yêu anh biết bao, nàng cần anh biết bao, nàng thèm khát anh biết bao… Những thứ mà nàng phải kìm nén hàng năm trời vừa qua. Nhưng nàng sợ, không biết giờ này anh ở đâu, đã về nhà hay đang lang thang trên phố, hay đang trốn tránh đâu đó trong một khách sạn… để nàng có thể gọi điện được.

tumblr_nud1mu2Hxy1thynt0o1_540-1867e

Sáng hôm sau nàng gọi điện đến công ty và xin nghỉ phép 3 ngày. Suốt thời gian vừa qua từ ngày đến làm việc với anh, hầu như nàng vẫn còn nguyên phép. Vì tình yêu với anh, nàng thấy lúc nào nàng cũng thấy mình cần cho anh, cho công ty nên nàng không muốn nghỉ. Lần đầu tiên nàng xin nghỉ 3 ngày liên tiếp làm bạn HR ngạc nhiên và hỏi có việc gì không.

Nàng cũng không biết nàng nghỉ để làm gì, chỉ một điều duy nhất lúc này là nàng cần thời gian, không gian để suy nghĩ. Sáng nàng vẫn đến đón con ở nhà mẹ đẻ và đưa con đến trường, rồi nàng trở về nhà dọn dẹp lại nhà cửa sau mấy ngày đi vắng. Vừa làm nàng vừa nghĩ. Loanh quanh luẩn quẩn, nàng chẳng nghĩ ra được điều gì để có thể goị là kết luận. Nàng thấy nàng tội lỗi khi bị anh phát hiện ra tình yêu của nàng và làm anh yêu nàng, nhưng nàng thấy hạnh phúc đến vô bờ bến khi nghĩ đến cái ôm của anh, khi anh nói anh nhớ nàng, nàng không biết làm thế nào để tiếp tục sống, tiếp tục làm việc trong hoàn cảnh trớ trêu mà nàng đã tạo ra này.?

Nàng nhớ lại cuộc hôn nhân của nàng, hầu như rất ít khi nàng nhớ về nó. Điều đọng lại duy nhất trong cuộc hôn nhân đó là đứa con trai nàng yêu hơn cả mạng sống của mình.

Nàng và chồng nàng là mối tình đầu của nhau, yêu nhau từ hồi hai đứa học lớp 11, rồi đi học đại học lại học cùng trường khác khoa, rồi ra trường và mỗi đứa về một Bộ khác nhau nhưng làm công việc hao hao nhau, rồi cưới nhau và sinh con trai đầu lòng. Nhìn bề ngoài, đó là một cuộc hôn nhân khá lý tưởng. Nhưng sau bốn năm, những rạn nứt ngầm giữa hai vợ chồng bắt đầu bùng phát. Chẳng có gì ghê gớm, chỉ là hai vợ chồng nàng yêu nhau đến quen thuộc như bạn bè, nên dễ bỏ qua những thói hư tật xấu của nhau. Nhưng khi về sống với nhau, những thói hư tật xấu đó lại ảnh hưởng trực tiếp đến nhau, lúc đầu thì bỏ qua được, sau thì nhiều quá thấy khó chịu, tích tụ lâu dài thành ức chế, và cuối cùng là bùng nổ. Một phần nữa hai vợ chồng cùng tuổi, trình độ ngang nhau, làm cùng một ngành nên rất hay có những tranh cãi, bất đồng trong công việc và quan điểm nhưng không ai chịu nhường ai. Mâu thuẫn kéo dài hơn 1 năm thì kết thúc khi chồng nàng ngoại tình với một cô gái cùng cơ quan. Nàng không đau đớn lắm vì điều đó vì tình yêu đã bị mâu thuẫn làm cho nó nhạt dần đi rồi, điều nàng xót xa là con nàng. Con nàng không còn được bố yêu với một tình yêu vô bờ bến – điều mà cả hai còn có để níu giữ cuộc hôn nhân này.

Bây giờ chồng nàng đã có tình yêu mới, tình yêu dành cho con chỉ còn phân nửa, thời gian dành cho con chỉ còn phân nữa. Nàng vẫn chịu đựng tất cả vì con, vì con nàng cần phải có một gia đình trọn vẹn, vì con nàng là con trai nên nàng không đủ can đảm để nuôi dạy nó một mình… Đó là những lý do mà bất cứ người vợ nào cũng có để níu giữ cuộc hôn nhân đã chỉ còn là cái vỏ. Nhưng sức chịu đựng của cả hai có hạn, chồng nàng cũng là người có lương tâm nên không muốn lừa dối nàng mãi, không đủ khả năng sống hai mặt mãi, nàng thì sống vật vờ vì không còn tình yêu, chỉ còn lại đứa con… Cuối cùng chồng nàng là người đưa ra ý kiến li hôn. Nàng như bao phụ nữ khác, cũng níu kéo một thời gian khá dài rồi buông tay.

Cuộc chia tay diễn ra trong lặng lẽ, không hận thù nhưng đầy nuối tiếc của người trong cuộc. Sau đó một vài tháng chồng nàng cưới vợ, và nàng thì chuyển công việc từ cơ quan nhà nước để đi làm cho nước ngoài với mức thu nhập cao, đủ khả năng để nuôi con tốt nhất. Cuộc đời như thế trôi đi, tám năm sau thì nàng gặp anh.

Cho dù là sai trái, thì nàng vẫn nghĩ nàng gặp anh, yêu anh là định mệnh, định mệnh trái ngang. Nên nàng yêu thầm lặng, không hi vọng, không mong mỏi. Tình yêu đó như là một bông hoa tươi được cắm trong cái lọ hoa rực rõ bằng nhựa của cuộc đời nàng. Nàng ví đời nàng là lọ hoa nhựa rực rõ vì thực sự nàng đã cố công để làm nó rực rỡ. Nó rực rỡ bởi hình ảnh yêu cuộc sống của nàng, nó rực rỡ bởi cuộc sống kinh tế viên mãn mà tự tay nàng thu vén, nó rực rỡ vì nàng đã nuôi dạy được một cậu con trai đẹp như tranh vẽ và thông minh có tiếng… Nhưng chỉ có nàng biết, nó chỉ là hoa nhựa, nó có thể trường tồn lâu dài và rực rõ lâu dài, nhưng nó không có hương và vị của một loài hoa thật để có thể khô héo, rực lên rồi tàn đi hóa kiếp mới. Cho đến ngày nàng gặp anh…

Đó là những chuổi ngày nàng biết nhớ nhung, nàng biết mình làm đẹp vì ai, nàng biết mong ngóng, nàng biết hạnh phúc ngập tràn trái tim khi anh làm gì đó cho nàng một cách vô tình, và nàng cũng biết đau khổ đến ngẹn thở khi nghĩ đến anh đang hạnh phúc đâu đó bên gia đình, khi vô tình nàng gặp hai vợ chồng anh ở một nơi mua sắm nào đó, hoặc trong những party của công ty, của đối tác và nàng được mời đi cùng… Đó mới là những chuỗi ngày nàng sống thật sự, chứ không phải tồn tại. Tại sao không cứ như thế mãi được, tại sao lại có ngày hôm qua???

Nàng tiếp tục thế nào đây?

Không thể coi như chưa có gì xảy ra để tiếp tục tình yêu thầm lặng bên anh, điều đó là chắc chắn
Còn rời bỏ anh, chuyển đến một công ty khác? Nghĩ thôi, nàng đã thấy đau quặn lòng. Một mối tình giết chết niềm tin yêu cuộc sống của nàng về đàn ông, về hạnh phúc, tám năm cô đơn lặng lẽ… Anh đã mang đến cho nàng một cuộc sống mới, tình yêu mới, hạnh phúc mới. Có anh nàng mới thực sự thấy mình đang sống chứ không phải tồn tại. Giờ bảo nàng xa anh, nàng phải quay lại cuộc sống trước kia, cộng thêm nỗi nhớ anh nữa, nàng sống như thế nào đây?

Nàng không muốn nghĩ tiếp, nàng thấy đầu đau như búa bổ, hai mắt cay xè, cái cảm giác muốn ngủ một giấc không bao giờ dậy nữa lại xuất hiện trong đầu nàng sau cái lần nàng cầm quyết định ly hôn. Nàng sợ hãi khi nghĩ đến con nàng, lần nào ý nghĩ đó xuất hiện thì nàng cũng nghĩ đến con và thấy sợ hãi. Sợ hãi vì nhỡ đâu trong một phút giây nào đó quá yếu đuối nàng sẽ làm điều dại dột, và vĩnh viễn nàng không được nhìn thấy con nàng, con nàng sẽ bơ vơ trên cuộc đời này. Nghĩ thế nên nàng bò vào giường, trùm chăn và bắt đầu khóc. Nàng nghĩ khóc có thể giải tỏa hết được những nỗi đau đang chất chứa trong lòng nàng, để nó trôi hết đi và nàng sẽ tỉnh táo lại.

Một lúc nàng nghe tiếng chuông cửa. Hai, ba lần, dồn dập. Không biết là ai, nhưng là ai thì nàng cũng không muốn gặp lúc này. Nàng bịt tai lại cố mặc kệ tiếng chuông dồn dập và réo rắt ngoài kia. Hết chuông lại đến điện thoại, nàng càng không muốn nghe lúc này. Một lúc thì mọi thứ im ắng trở lại, nàng mở chăn ra và thở. Tiếng tin nhắn từ điện thoại vang lên, nàng lại trùm chăn tiếp, rồi lại im ắng. Nàng rón rén mở chăn ra, trong lòng rất sợ một loại âm thanh nào đó lại vang lên, nhưng không, thật may mắn. Nàng lại nhìn chằm chằm vào trần nhà, mọi thứ trở nên trống rỗng. Nàng chợt nghĩ không biết ai biết nàng ở nhà giờ này mà gọi cửa nhỉ? Lại cả điện thoại nữa, Anh, phải rồi, có khi là anh. Anh mới biết là hôm nay nàng ở nhà thôi. Nàng bật dậy, mở điện thoại, tin nhắn của anh: “Anh đang ở ngoài, em mở cửa đi”.

Nàng vùng dậy, lao ra cửa sau khi nghĩ đó là anh,

Cửa vừa mở, nàng đã nhìn thấy anh đứng đó, anh gườm gườm nhìn lại nàng, không nói không rằng đẩy nàng sang một bên và đi thằng vào nhà. Ngồi bệt xuống ghê sofa trong tư thế mệt mỏi nửa nằm nửa ngồi, anh nhìn nàng với vẻ tức tối:

– Anh đã nói gì với em tối nay? Sao em tự động nghỉ việc mà không nói gì với anh? Anh đã bảo cho anh thời gian, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết mọi chuyện cơ mà?

Nàng thấy thương anh vô bờ bến. Nàng biết anh đang có rất nhiều tâm tư giằng xéo trong đầu, nhưng nàng cũng thế, có khá hơn gì anh đâu? Tự nhiên nàng ngồi xuống thảm cạnh chân anh, tư thế ngồi của một kẻ hầu đối với ông vua, rồi nàng đặt cằm lên đùi anh:

– Em nghỉ phép. Làm với anh bao lâu rồi em đã nghỉ một ngày phép nào đâu.

– Hay em nghỉ để đi tìm việc ở công ty mới?

– Em chưa biết, hiện giờ em muốn nghỉ ngơi và suy nghĩ đã.

Anh ngồi thằng dậy, nâng mặt nàng lên:

– Chỉ cần em hứa với anh duy nhất một điều là em không biến đi đâu để anh không tìm ra, được không?

– Nếu cứ ở gần nhau mãi thì mọi chuyện sẽ đi về đâu? Em chỉ ước giá như moị chuyện như trước khi chuyến công tác này. Cả em và anh đều bình yên hạnh phúc.

– Em tưởng thế à? Em tưởng anh là sắt là đá mà cứ yêu em kiểu trẻ con tương tư nhau thế à?

Nàng thấy cảm động – vì tình yêu anh có với nàng. Nàng ốp hay tay anh vào má, và nói:

– Chỉ cần được như thế này với em là đủ rồi

– Anh thấy không đủ, anh muốn nhiều hơn

– Anh đang có vợ mà

– Thế mới là bế tắc

– Chị ấy biết không?

– Không biết, em còn không biết làm sao nó biết

– Nó là ai?

– Là M (là vợ anh)

– Sao anh gọi là nó?

– À ừ thì là M – anh không quen gọi kiểu ” cô ấy”, nghe dở hơi lắm

– Thế anh kể chuyện với người khác cũng gọi em là “nó” à?

– À thì có đôi lúc

Cả anh và nàng bật cười. Anh vốn không kiểu cách, nhân viên trong công ty cũng vì thế mà rất quý anh. Cả hai cảm thấy nhẹ nhõm hơn sau khi cười. Anh đưa tay xoa xoa vào bụng và bảo:

– Anh đói

Nàng bật dậy:

– Anh chưa ăn sáng sao?

– Anh chưa, tưởng em đi làm thì rủ đi ăn sáng luôn thể

Một bước tiến nữa trong cách anh thể hiện sự thân mật với nàng. Bao lâu nay dù phải đến công ty sớm vì công việc đột xuất hay đi làm bình thường, nào đều biết anh đã ăn sáng. Anh bảo lúc thì anh ăn ở nhà, lúc anh ăn ngoài hàng. Chưa bao giờ nàng thấy anh mời nàng hay ai đó trong công ty đi ăn sáng. Rủ nàng đi ăn sáng, có nghĩa là anh bắt đầu muốn cùng nàng…

– Để em làm đồ ăn sáng cho anh

– Ừ, anh nghỉ một lúc, lát anh lên Bộ X gặp lão P. Lúc nào được em gọi anh nhé.

Nàng đi vào bếp, vừa làm đồ ăn sáng cho anh nàng vừa thấy hạnh phúc lâng lâng. Nàng nhớ anh thích món trứng ốp la với bánh mì, con trai nàng cũng thích món này nên nhà nàng lúc nào cũng sẵn. Nàng làm chúng trong chốc lát, nhưng khi mang ra thì nàng đã thấy anh nằm hẳn xuống ghế, mắt nhắm nghiền. Anh đang ngủ – nàng không nỡ phá giấc của anh. Hẳn là anh đã thức cả đêm qua, cộng với mệt mỏi vì chuyện vừa xảy ra nên thiếp đi. Nàng đặt đồ ăn lên bàn, ngồi xuống cạnh anh, ngắm nhìn khuôn mặt đẹp nam tính và rắn rỏi của anh. Không kìm được, nàng đưa tay sờ viền môi anh, rồi mũi anh, anh vẫn ngủ say sưa, nàng đưa tay luồn vào mái tóc của anh. Anh thức giấc và giữ tay nàng lại, kéo nàng nằm ngang trên người anh:

– Anh đẹp không?

– Đàn ông đẹp làm gì, phụ nữ mới cần xinh đẹp.

– Em rất đẹp mà, có ai nói với em như thế chưa?

– Chưa, một số đứa bạn trai thân của em bảo là em “ngọt nước”

Anh nằm nghiêng lại để nhìn vào mắt nàng:

– Em đẹp thật đấy. Thân hình nhỏ nhừng tròn và cân đối, da em trắng, nét mặt em rất xinh… Em không biết được là đôi lúc anh hay nhìn trộm em lúc em say sưa làm việc, hoặc lúc em thuyết trình dự án anh cũng chỉ nhìn em hơn là nghe em nói đấy.

Nàng thấy ngượng khi lần đầu tiên nghe anh khen nàng như thế, nhưng lòng nàng như mở cờ. À là anh có nhìn thấy nàng hấp dẫn chứ không phải chỉ nhìn thấy nàng thông minh và được việc. Nàng úp mặt xuống ngực anh, nói vọi lên:

– Khiếp,anh sến quá đấy.

– Uh, sến đấy.

Rồi anh kéo mạnh nàng để mặt nàng gần sát mặt anh, cảm giác như anh sắp hôn nàng thì nàng vùng ngồi dậy bảo anh:

– Anh ăn sáng đi. À mà em sợ nó nguội rồi, để em đi hâm lại đã.

– Thôi khỏi, anh ăn luôn. Chắc anh phải đi luôn đây, anh hẹn rồi.

Nàng không biết là anh vội đến hẹn thật hay anh cũng ngượng như nàng nên tránh. Cả hai quá già để có những biểu hiện yêu đương kiểu này. Cũng lâu quá rồi nàng mới nhớ lại cử chỉ thân mật với đàn ông. Ngượng nhưng thực lòng là nàng rất muốn anh liều hơn, cương quyết hơn thì nàng chắc sẽ không từ chối. Nhưng hình như anh cũng dát không kém, chẳng đủ can đảm làm gì đến nơi đến chốn. Cho đến lúc anh đi ra cửa, nàng với tay sửa lại cà vạt cho anh, rồi vòng tay ôm cổ anh, thì thầm: em nhớ anh. Anh cũng ôm chặt lấy nàng và bảo: Trưa nhé, em nấu cơm đi, hai đứa cùng ăn. Một lúc nàng đẩy anh đi, và quay lại phòng bếp để nấu bữa trưa như anh đã hẹn. Nhưng bữa trưa cầu kỳ của nàng, bữa trưa nàng mong đợi, bữa trưa mà nàng nghĩ là sẽ có điều gì đó xảy ra… thì cuối cùng nàng ăn một mình, như đang ăn phải cỏ.

4860065824_7ef47039d6_b-4a8f3

Anh đi rồi, nàng đi chợ để nấu bữa cơm tình yêu cho cả hai, bữa cơm chính thức hẹn hò đầu tiên, nàng háo hức vô cùng. Trên đường đi, nàng cố nhớ lại các món anh thích ăn… Mà khỏi phải cố, những thứ đó đã nằm trong đầu nàng.

Cuối cùng thì bữa cơm cũng xong. Phải nói bữa cơm nàng nấu “đẹp” và giản dị, vì nó giống các bức ảnh trên mạng mọi người vẫn chụp về bữa cơm gia đình truyền thống. Nàng biết anh thích những bữa ăn như thế này vô cùng. Mỗi lần đi nhà hàng với khách dù sang đến mấy anh cũng gọi thêm những món truyền thống là canh cua, thịt kho, trứng tráng, cà pháo, cá rán… Còn khi đi với nàng, anh chỉ chọn nhà hàng nào chuyên về những món như thế.

Nàng thay bộ quần áo ám mùi thức ăn, bằng bộ quần áo ở nhà giản dị, nhẹ nhàng. Soi mình trong gương, nàng nhận ra một phụ nữ sạch sẽ, gọn gàng và thơm tho. Thực ra anh đã đi công tác với nàng nhiều, làm việc ban đêm với nàng nhiều rồi nên hình ảnh nào của nàng anh cũng quen rồi. Chỉ có hình ảnh nàng vào bếp lôi thôi, nàng quát con học bài, nàng cáu gắt với bố mẹ nàng… là anh chưa biết. Nàng sẽ phải cố giữ những gì anh đã từng nhìn thấy nàng thôi.

Đang đứng trước gương thì có tiếng tin nhắn. Nàng mở máy: Xin lỗi em, anh lại có việc không về ăn trưa được, ngày mai anh bù nhé.

Nàng ngồi phịch xuống. Tin nhắn đưa nàng về với thực tế. Sáng đến giờ nàng cứ như người đi trong mơ, chỉ biết đến anh, đến tình yêu của anh mà quên đi thực tại, anh đang có một gia đình, anh đang có một công ty, anh cần có một hình ảnh đẹp…

Nàng ngồi vào bàn ăn, nước mắt không rơi mà cứ thấy cay cay ở mắt, cơm rất ngon nhưng phải cố lùa mới hết được vơi bát. Nàng biết thực tại, nàng hiểu thực tại, nhưng đây là lần đầu tiên cả hai chuyển trạng thái quan hệ, lần đầu tiên hai người hẹn ăn cơm với tư cách khác ngày xưa… Anh bảo anh yêu nàng, chắc hẳn anh phải biết nàng chờ anh thế nào chứ. Sao anh để nàng đau đớn trong lần đầu tiên thế này? Hay anh đã nghĩ lại, anh đã thấy ân hận vì những gì nói với nàng, anh đã… Hàng nghìn giả định xảy ra trong đầu nàng, chẳng biết giả định nào đúng sai, nhưng giả định nào cũng làm nàng đau đớn.

Lại có tin nhắn của anh: Em sao rồi? Có nhận được tin nhắn của anh không? Mai nhé, mai anh dành cho em cả ngày.

Nàng chợt nhớ ra là chưa trả lời tin nhắn của anh nên chắc anh lo. Dù chuyện gì xảy ra đi nữa, nàng cũng không muốn anh bận lòng, nên nàng nhắn lại: Giờ em mới đọc được tin, may quá em cũng lười nấu nên đang tính rủ anh ra ngoài ăn. Thôi em về bà ngoại ăn đây, có gì liên lạc sau anh nhé.

Rồi nàng đi dọn dẹp mọi thứ, xong leo lên giường nằm. Nàng chẳng biết làm gì là leo lên giường và cố dỗ mình vào giấc ngủ chờ đến giờ đón con đi học về. Con nàng học trường quốc tế có xe đưa đón nhưng khi đi công tác lâu ngày mới về thì thường là nàng chở nó đi học và đón nó về vì nó thích thế. Khi về hai mẹ con thể nào cũng tìm cách lang thang đâu đó với yêu cầu của “cậu chủ”. Những lúc như thế này nàng cần con biết bao, chỉ cần nhìn thấy nó, trò chuyện với nó là nàng quên hết thảy. Với lại có nó nàng cảm giác là nàng bản lĩnh hơn, nàng có thể nhấn chìm mọi khổ đau vì nàng cần làm một người mẹ đẹp trong mắt nó.

Một lúc thì nàng thiếp đi, trong giấc mơ nàng cũng thấy hỗn loạn các hình ảnh của anh và nàng nhưng không rõ hình ảnh nào lại hình ảnh nào. Chuông điện thoại báo thức đến giờ đón con đổ, nàng bật dậy nhìn vào điện thoại: 12 cuộc gọi nhỡ của anh và 14 cuộc gọi nhỡ khác. Nàng nhớ nàng đã tắt chuông điện thoại trước khi ngủ. Nàng bắt đầu rà soát lại số điện thoại nhỡ, xem những số nào nàng cần thiết phải gọi lại. Anh là người đầu tiên, nàng nghĩ hẳn anh đang lo lắng lắm vì ngoài điện thoại anh còn nhắn thêm 3 tin nhắn. Đại khái sao nàng không nghe máy, giận anh hay có chuyện gì, xong việc anh phi sang bây giờ. Nàng nhắn lại cho anh là đã ngủ quên vì hôm qua ngủ muộn, giờ nàng đang đi đón con và đưa con đi chơi, anh đừng sang, mai gặp nhau.

Nàng không biết ngày mai sẽ thế nào, nàng vừa mong chờ để được gặp anh, để biết vấn đề của anh là gì mà lỡ hẹn với nàng, lại vừa sợ ngày đó đến, và mọi chuyện kết thúc. Chưa bắt đầu, sao nàng đã thấy khổ với cái tình yêu ngang trái và tội lỗi thế này?

Còn tiếp………

 

Bình luận