Hôm ấy, xe của Lê Hà đang chạy bon bon trên đường 48, bổng “khậc” một cái rồi dừng lại, hỏng rồi. Lê Hà xuống xe và vác bên lề đường hai hòn đá to chèn và kích đuôi xe, chui xuống gầm để thay lốp. Khoảng một giờ sau thì sữa xong. Lê Hà lên xe nổ máy đạp ga đi, đúng lúc đó có ông lão chăn bò vội chạy đến đập đập vào sau xe Lê Hà, miệng nói lớn:
– Này anh kia, anh bỏ quên…
Lê Hà đoán ông lão nhắc đến hai hòn đá đang nằm trên mặt đường mà mình vác ra kích lốp. Anh toét miệng cười và dấn ga cho xe lao đi. Ông lão vừa chạy theo vừa quát to: ” Anh làm người mà như thế à, làm người phải có lương tâm chứ, anh để hai hòn đá cho người ta …”
Lời trách cứ của ông lão được cuốn vào bụi xe, Lê Hà thầm cười, Lương tâm mấy ngàn một cân?
Xe lên dốc truông vên, chạy được vài km thì gặp tổ tuần tra CSGT có lệnh dừng xe, xuống xe Lê Hà lục tìm giấy tờ thì quái, túi nào cũng không thấy, nhớ lại, ôi ! đúng rồi, bị rơi lúc chui xuống gầm sữa lốp rồi.
Để gửi xe cho tổ cảnh sát, Lê Hà bắt xe bus 26 quay lại chổ sủa xe lúc trước. Quái lạ, không thấy ví đâu, ông lão chăn bò cũng không thấy, hai hòn đã lớn đã được ai đó khuân lên lề đường, trên hòn đã Lê Hà thấy có mảnh giấy ghi nghệch ngoạc dòng chữ: ” Muốn lấy lại giấy tờ thì khuân hòn đá này lên trên đỉnh đồi, phía dốc bên trái đường”.
Ôi mẹ ơi, đã vừa to, vừa nặng, đồi bên trái vừa cao vừa dốc. Lê Hà nói lớn:
– Đừng bắt ép người ta như thế, cần bao nhiêu thì ra giá đi, tiếng anh tan vào hoang vu, với gió lào nóng rát.
Không còn con đường nào khác, buộc lòng anh nhấc hòn đá lên vai, chao ơi, hàng ngàn mũi kim chích vào da thịt trên vai chưa bao giờ đặt vật gì dù một kg. Khi Lê Hà vác hòn đá đến giữa đồi thì thấy một mảnh giấy ghi dòng chữ: “Đừng nói chuyện tiền vàng, xin mời lên đồi”. Lại vác đá lên vai, mũi thở, tai thở, xiêu vẹo đứt hơi rồi cuối cùng anh cũng đến được đỉnh đồi.
Không thấy ai cả, chỉ thấy giấy tờ tiền bạc của Lê Hà được đặt ngay ngắn trên một nấm mộ cằn sỏi đá trơ trọi, kiểm tra lại giấy tờ và tiền bạc không thiếu tí gì, mặc dù tiền đô có mấy chục tờ, và hơn hai mươi triệu vừa thu nợ. Để dưới ví có mảnh giấy viết:
– Cái ví này do tôi nhặt được, bây giờ tôi xin trả lại cho chủ của nó, nhưng ông nên biết tại sao tôi buộc ông vác đá lên ngôi mộ này không ? Đây là ngôi mộ con Trai tôi, cách đây hai năm về trước, một đêm nó đi xe máy về nhà, xe nó bị vấp ngã do ai đó không có lương tâm để lại hòn đá trên đường, nó bị ngã và tử vong. Tôi đưa anh đến tận mộ để anh hiểu được một đạo lý
“Lương tâm là vô giá, làm người có thể để mất nhiều cái, nhưng nhất thiết không thể để mất lương tâm… ”
Ông phải sống để con ông noi gương Cha, chào ông!
Nguồn Fb- St By luu.vn