Có bình an không sau những ngày giông bão? Có thứ tha nào cho những ngày đã qua? Có nơi nào chờ đợi khi ta không còn định hướng?
Có bình an không sau những ngày giông bão? Có thứ tha nào cho những ngày đã qua? Có nơi nào chờ đợi khi ta không còn định hướng? Chông chênh lắm ở tuổi 27, mọi thứ đều quá nhạt nhòa, quá khứ chẳng ngủ yên, tương lai thì mơ hồ. Nhiều lúc tự hỏi không biết rồi đây cô sẽ đi đến đâu trên con đường dài ở phía trước. Nhiều lúc tự hỏi ai sẽ nắm lấy tay cô, cùng cô đi trên con đường của mùa thu đang đến, ngồi bên cô nghe gió biển thổi qua từng kẽ tóc, chạy xe khắp chốn phố phường khi hoàng hôn buông xuống. Để mỗi lần đi đâu về, vẫn đón đưa, chứ không hụt hẫng bước xuống bến xe, rồi lại tự mình bắt xe về nhà.
Cô tạo cho mình một vẻ ngoài mạnh mẽ và bất cần, nhưng cô rất muốn mình được trở về ngày xưa. Không quen biết, không có những giận hờn, không có những nhung nhớ, không có sự rời xa, không có hối hận.
Cô vẫn thường hay tự nhủ, cuộc sống còn nhiều thứ, sống không chỉ riêng cho cô, mà còn cho cả gia đình nữa…. nhưng thực sự có lúc muốn gục ngã. Tận sâu thẳm trái tim, cô rất muốn có một vòng tay ấm áp, một bờ vai vững chắc để có thể dựa vào mỗi khi cô thấy mình không còn sức để bước tiếp. Một khoảnh khắc thôi sao mà khó đến thế.
Phải chăng như người ta vẫn hay nói cái gì đến nhanh thì qua đi chóng? Phải chăng với anh, cô chỉ là một chỗ thế chân cho người cũ, nên bây giờ khi chán rồi, thì một lời từ biệt dành cho nhau anh cũng chẳng cần nói ? Để giờ đây cô hoang hoải trong nỗi nhớ mỗi khi mưa lại về trên phố. Nhìn người ta có đôi cùng nhau tíu tít lại xót xa cho mình.
Cô đặt niềm tin nhầm chỗ, cô không hối hận, bởi tình yêu nào có lỗi. Nhưng giá như anh cho cô một lý do để rời xa, thì có lẽ bây giờ cô không giày vò mình như thế này. Cô và bao nhiêu người con gái nữa, có đáng để phải bị đối xử như vậy không anh? Cô không là tình đầu, nhưng cô đến với anh bằng trái tim chân thật, không tính toán, không so đo. Cô vẫn lắng nghe mỗi khi anh đi cùng cô, nhưng luôn kể về chị ấy – mối tình đầu của anh, về những món ăn chị ấy thích, về nơi đầu tiên anh tỏ tình cùng chị ấy, về những thói quen vốn có của cả hai.
Chị ấy bỏ anh đi sau 6 năm yêu nhau, sau tất cả những gì anh đã làm cho chị, nhưng anh không hận, vẫn giữ chị ấy trong tim. Cô không trách cứ, cũng không ghen tuông với hình bóng chị ấy trong trái tim anh. Thế nhưng chính anh, sự không rõ ràng trong mối quan hệ với cô đã làm cô không còn ngây thơ như trước.
Anh và cô, ai nhìn vào, nhìn sự quan tâm ấy cũng nói hai người yêu nhau, như chính những lời nhung nhớ anh vẫn nói với cô qua những cuộc điện thoại và đôi lần gặp nhau. Cả hai gặp nhau nhờ mạng Facebook, rồi sau đó là những cuộc chuyện trò hằng đêm bằng điện thoại. Sau 6 tháng, một ngày đầu năm mới, anh vượt ngàn cây số đến thăm cô, hẹn hò, như thể đã quen từ lâu. Những ngày ngắn ngủi qua nhanh, anh về với phố núi, cô ở lại với biển. Những cuộc điện thoại, chat facebook lại tiếp diễn. Thế rồi anh đột ngột rời xa cô không một câu nói, như thể chưa từng tồn tại, mà không hề quan tâm, cô cũng là một đứa con gái, cô có cứng đầu đến đâu thì cũng biết đau, biết buồn.
Cô đã có những ngày tháng đắm chìm trong quên – nhớ, đắm chìm trong khói thuốc. Cô hao gầy, mòn mỏi dõi theo anh vô vọng thông qua trang cá nhân của anh. Hôm nay, ba mẹ vào thăm cô. Nhìn lại mái tóc mẹ ngày một bạc hơn, cái áo của ba đã sờn vải vì sương gió, cô òa khóc. Bây giờ cô thôi trách móc, thôi khóc than cho đời mình. Cô lại cười, lại tự mình đứng lên, bởi cô biết cô như vậy cũng chẳng được gì. Cô cảm ơn anh đã cho cô một bài học về nhân tình, cô cũng không còn trách anh nữa mà chỉ muốn nhắn nhủ một điều, với anh, và với những chàng trai khác: người đến sau không có tội gì để đáng phải bị đối xử như vậy, và nếu như muốn rời xa thì cũng nên cho người ấy một lý do. Ít nhất là như vậy.
St.