Nhiều khi tôi tự hỏi nàng nghĩ gì khi đứng trước cái tủ quần áo của nàng, rồi quay sang nói với tôi rằng: “Anh ơi em chẳng có gì để mặc cả. Buồn quá!” Câu cảm thán này khiến tim tôi trùng xuống mất mấy nhịp, và làm cho niềm tin vào một ngày mai tươi sáng nào đó tôi có thể hiểu được phụ nữ chợt tắt ngấm.
Tôi mạnh dạn: “Em à, nếu bây giờ núi quần áo kia có trót đổ ụp xuống người em thì có lẽ đội cứu hộ phải mất hơn 2 tháng để có thể bới được em ra, vậy mà em nói em không có cái gì để mặc”
Vậy là nàng giận.
Rồi khi kết thúc một cuộc điện thoại, nàng bảo “Chúc anh ngủ ngon, yêu anh”. Theo đúng kịch bản tôi sẽ nói: “Anh cũng yêu em” – tôi nói đúng vậy và dập máy. Nàng cũng giận, và nhắn tin cho tôi rằng: “Anh chẳng yêu em, anh phải đợi em dập máy đã chứ, anh vội làm cái gì thế?” Đầu óc mông muội u tối của tôi lúc đấy cũng tự hỏi tôi sẽ còn làm gì ngoài việc đọc thêm vài trang sách rồi ngủ đến nhễu mép tới tận sáng hôm sau?
Cả khi tôi phải đợi gần một tiếng đồng hồ trước cái cột điện gần nhà nàng – để bố nàng khỏi nhìn thấy – nàng cũng không có chút mảy may xót xa, cho dù tôi giơ cánh tay đầy vết muỗi đốt ra mong con tim sắt đá của nàng rủ chút lòng thương kèm câu nói: “Anh là nguồn cung cấp dinh dưỡng cho cái lũ ma cà rồng này em biết không?” Nàng chỉ cười rạng ngời như mặt trời ngày hạ chí rồi nói: “Em xinh đẹp là vì ai mà anh cứ cằn nhằn thế?”. Vậy mà lần sau tôi hẹn một giờ và đến muộn tầm 20 phút để đỡ phải chờ mà nàng cũng giận mãi.
Khi nàng đi tập văn nghệ với lũ bạn cùng lớp, nhìn nàng nắm tay nắm chân với cái thằng mà theo nguồn tin tình báo thân cận là thích nàng “đập đầu vào tường” – tôi không thể đành lòng. Vậy mà lúc tôi đề cập đến vấn đề nhạy cảm này, nàng nói: “Anh sao vậy, tập văn nghệ thì phải thế, anh không tin em à?” Tôi cũng đành tin. Vài hôm sau tôi đi hát karaoke có nàng bên cạnh hẳn hoi, sau khi hát đôi một bài với một – bạn – gái – giấu – tên, nàng trầm tư cả buổi. Hỏi ra thì nàng xị mặt: “Bạn gái giấu tên nhìn anh với ánh mắt em không yên tâm một tý nào.”
Tại sao người ta không yên tâm vì một ánh mắt? Tôi chịu.
Tôi có đề cập đến cái vụ lần trước. Nàng bảo: “Em thế được anh cũng thế được đúng không? Anh so sánh như thế!” Vậy là nàng giận. Tôi cay quá vì rõ ràng là tôi đúng rành rành, gân lên một tý, vậy là nàng khóc. Xin thưa với các anh em, đó là thứ vũ khí giết người biến sai thành đúng, biến người vô tội thành kẻ có tội và nghiễm nhiên tôi phải xuống nước dỗ dành đến vã cả bọt mép. Nàng thổn thức: “Anh đừng có nhìn ai khác như thế, em không thích tý nào đâu.”
Quá khó hiểu.
Nhưng bù lại, khi nàng yêu, nàng có thể làm mọi việc vì bạn.
St by luu.vn