20 tuổi anh nói “Anh yêu em”. Má cô đỏ, dùng tay che mặt, nhẹ nhàng mắng một câu: ” Anh thật xấu”. Rồi dùng dằng như muốn bỏ đi.
25 tuổi anh nói ” Anh yêu em”. Cô e thẹn ngả vào lòng anh, đưa tay đấm nhẹ vào ngực anh nói: “Anh thật tốt”. Năm đó hai người họ kết hôn.
30 tuổi anh nói “Anh yêu em”. Cô cười hỷ hả nói: “Thế thì thực hiện bằng hành động đi, giúp em trông con”.
40 tuổi anh nói “Anh yêu em”. Cô nhìn anh một cách kỳ quái nói: “Nhanh nói đi, đem tiền cho cô nào rồi phải không?”.
50 tuổi anh nói “Anh yêu em”. Cô chầm chậm hồi tưởng lại đêm tân hôn 25 năm về trước, lúc đó vì anh mà cô đã hát bài: “Hoa Hảo Nguyệt Hợp”.
70 tuổi, một buổi chiều, ông và bà nằm trên chiếc trường kỷ. Ông nói: ” Tôi yêu bà”. Bà nhìn ông nồng nàn, khuôn mặt tràn đầy sự mãn nguyện, bàn tay gầy guộc của hai người thuỷ chung vẫn nắm chặt không buông.
“Anh yêu em” – Chưa đến 3 phút để nói câu ấy, chưa đến 3 ngày để cảm nhận được ý nghĩa của nó, nhưng để chứng minh câu nói đơn giản ấy thì cả cuộc đời vẫn là chưa đủ…