[Truyện dài tâm lý] Chị, sao không thể yêu em?? (Phần cuối)

1888

……………………….

Bà Phụng ra về không quên để lại 1 túi tiền, có rất nhiều tiền trong đó, chị cũng không quan tâm là bao nhiêu, bởi chị có phải yêu Quân vì tiền đâu, chị nhớ những lời bà Phụng vừa nói, đúng vậy, nếu trước kia chị không đến đây thì chị đã không phải đau khổ như vậy, nhưng chị vẫn không bao giờ hối hận, nếu thời gian có thể quay lại chị vẫn muốn được yêu Quân, vẫn muốn vì Quân mà rơi nước mắt. Chị sẽ không được nhìn thấy Quân nữa rồi, có lẽ mọi chuyện sẽ yên ổn nếu chị ra đi, có lẽ Quân sẽ giận chị, sẽ ghét chị nhưng chị không muốn sau này Quân sẽ phải hối hận khi đánh mất mọi thứ vì mình.

Tối đó sau khi ăn cơm xong, khác với thường ngày, Quân ngồi trên sofa còn chị thì nằm gối đầu trên đùi anh, chị không muốn nhắc lại bất cứ chuyện gì đau buồn nữa, chỉ muốn nhìn Quân thôi, chị không còn nhiều thời gian ở đây chị không muốn nước mắt chiếm lấy thời gian quý báu đó.

– Sao vậy, hình như chỗ này là của anh mà.

– Thì em cũng muốn biết cảm giác được nằm trên đùi anh là thế nào mà.

– Em thấy sao ?

– Rất dễ chịu!

Quân đưa tay vuốt má chị,chị nắm lấy tay Quân, và nói:

– Con trai mà trắng như con gái vậy.

– Thì anh là bạch mã hoàng tử mà.

-Anh có thói quen tự khoe khoang mình hả.

-Đâu có, anh có khoe đâu,toàn là thiên hạ nói không đó chứ.

-Tại sao lại yêu em,em đâu có đẹp.

-Anh không yêu em vì đẹp hay xấu,chỉ đơn giản là yêu thôi,vì yêu nên không cần có lý do em à,còn em ?

-Em yêu vì anh đẹp trai mà,chị cười mắc cỡ,vì chị không ngờ mình lại nói ra những lời này

-Nếu vậy mai mốt em phải sinh con sao nó giống anh,như vậy mới đẹp được,Quân cười,chị đưa tay sờ lên mặt Quân,con người này,gương mặt này mãi mãi sẽ in sâu trong lòng chị,dù có chết chị cũng không muốn Quên.

-Không được,chỉ là con gái giống anh thôi,con trai sẽ giống em.chị nói như muốn mơ về 1 tương lai tốt đẹp hơn,cái mà chỉ có trong mơ chị mới có được.

-Sao vậy?

-Con gái thì không sao.con trai mà đẹp như ba thì sẽ làm khổ các cô gái đó. Quân lại cười,anh cũng như chị, cũng muốn quên đi tất cả để mơ về cuộc sống của riêng họ, Quân vuốt tóc chị.

-Thì em cũng đẹp mà.

-Em đẹp sao, lần đầu mới nghe anh khen đó.

-Ừm, chỉ là không muốn nói thôi, anh muốn em tự cao.

-Em đâu có tính đó, hai người cười nói đến tận khuya.

-Khuya rồi em ngủ đi, trưa mai anh về chở em đi mua 1 số đồ chuẩn bị dọn qua nhà mới đó. Chị gật đầu, đôi mắt hiện rõ nét u buồn. Quân ôm lấy chị hôn nhẹ lên môi chị. Chúc em ngủ ngon!

………………….

Sáng hôm sau như mọi ngày,khi Quân chuẩn bị đi làm,chị bước đến chỉnh lại cổ áo cho Quân dù nó đã rất ngay ngắn,nhưng chị vẫn muốn chỉnh lại,chỉ là chị muốn làm 1 điều đó mà thôi,chị ôm lấy Quân,Ôm thật chặt như thể sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội để làm điều đó.Quân ôm lấy chị và hôn lên má chị.

-Trưa anh sẽ về.chị gật đầu.

Quân đi rồi chị một mình……và chỉ một mình ngồi khóc.

Chị xếp gọn đồ đạc vào vali, lê từng bước chân nặng nề xuống cầu thang, nước mắt chưa bao giờ ngưng chảy, nó cứ chảy xuống đầy mặt chị, chị bước xuống bếp như vẫn thấy hình ảnh Quân ngồi đó,chị ngồi xuống ghế sofa nơi Quân vẫn thường gối đầu lên chị, chị vẫn như còn cảm nhận được hơi ấm của Quân đang ở đây,rồi chị tưởng tượng đến cảnh Quân về không nhìn thấy chị,có lẽ Quân cũng đau khổ không kém gì chị,có lẽ mọi thứ sẽ trở nên thế nào với tính khí Quân, chị cẩn thận dẹp tất cả các bình hoa trên bàn ,chị sợ Quân sẽ gây tổn thương cho chính mình, rồi chị nắm lấy sợi dây chuyền trên cổ “QL”,chị sẽ giữ lại nó, như giữ lấy tình yêu của họ. chị lấy trong vali túi tiền của bà Phụng và để lên bàn, chị chẳng biết mình phải đi đâu, lại 1 lần nữa chị không nhìn thấy được hướng đi của chính mình. Chị có thể đi đâu khi ở nơi này có Quân, liệu chị có thể vượt qua nổi nhớ nhung khi hình ảnh của Quân đang ngập tràn trong đầu chị ,nhưng chị vẫn phải đi, “tạm biệt anh tình yêu của em”

Chị đến bến xe nhưng chẳng biết phải đi đâu, chị leo lên đại 1 chiếc xe sắp khởi hành mà cũng chẳng hỏi điểm đến của xe là nơi nào,vì trong lòng chị chỉ muốn đến 1 nơi thôi, nhưng nơi đó sẽ mãi không có chuyến xe nào dành cho chị.

Quân về đến nhà,chị không ra đón, dưới bếp bữa cơm đã được chuẩn bị sẵn. Quân nghĩ rằng chị đi ra ngoài, anh gọi điện,chị không bắt máy. Quân linh cảm có gì đó đã xảy ra, anh chạy vội lên lầu, mọi thứ yên ắng quá,đầu óc trống rỗng,Quân cố gọi thêm mấy lần nửa nhưng chị vẫn không nghe.Quân như nghĩ ra điều gì đó,anh cố trấn an bản thân,anh gọi cho mẹ.

Mẹ gọi chị Loan qua nhà rồi hả?

Bà Phụng chưa nói hết câu thì Quân đã tắt máy. Anh đi đến tủ quần áo và mở ra, anh đấm tay thật mạnh vào đó, không có gì hết, mọi thứ trống lỏng, Quân lái xe ra bến xe chạy khắp nơi tìm chị với hi vọng chị đang đợi chuyến xe nào đó, hay vẫn còn đợi anh đến mà chưa đi, Quân chạy mãi, tìm mãi vẫn không thấy chị. Tim anh cũng đau không kém chị.

Quân thơ thẩn về nhà cậu như phát điên lên,Quân gọi cho chị liên tục,chị vẫn không bắt máy,anh đau khổ giận dữ,quân đập nát tất cả mọi thứ trong tầm mắt mình,rồi Quân nhìn thấy túi tiền trên bàn ,anh hiểu ra mọi chuyện ,Quân đau khổ ngồi phịch xuống ghế,lúc này bà Phụng đến, nhìn mọi thứ đổ vở dưới sàn bà biết chị đã đi.

Có chuyện gì mà con đập phá lung tung thế này?

Quân ôm đầu đau khổ.

-Mẹ về đi,con không muốn nói chuyện với mẹ nữa,chị đi rồi,tất cả là tại mẹ,tại mẹ hết, Quân hét lên.

Tại sao mẹ lại như vậy chứ,sao mẹ lại muốn làm khổ 2 chúng con,tại sao không thể là chị chứ ,mẹ nói đi.

Mẹ cũng vì thương con thôi,con còn tương lai,còn trẻ sao lại có thể lấy người đã có gia đình chứ!

Có gia đình thì đã sao,con không quan trọng chuyện đó.

Nhưng mẹ thì quan trọng,rồi người ta sẽ nói gì về gia đình mình đây,có bao giờ con nghĩ đến danh dự nhà mình không ? con Quyên có gì không xứng với con mà con không chịu,bao nhiêu người không chọn đi chọn con Loan,mẹ làm gi sai chư,mẹ nghĩ đến con đến gia đình là sai sao,còn con,con vì một người đàn bà mà lớn tiếng với mẹ,con nghĩ con đúng sao?

Đúng vậy là mẹ đuổi nó đi,là mẹ đưa tiền bắt nó phải rời xa con,vậy giờ con muốn sao,muốn mẹ phải xin lỗi hay chạy đi tìm nó về cho con.

Là tiền này đúng không? Quân đưa túi tiền cho bà Phụng, mẹ dùng tiền để ép chị rời con sao, đây có phải là mẹ con không, từ bao giờ mẹ con biết dùng tiền để mua chuộc người khác thế này, mẹ cầm tiền về đi, không cần tiền thì chị cũng đi rồi, Quân đau khổ tột cùng.

Bình tỉnh lại đi còn,1 thời gian rồi con cũng sẽ quên thôi,con sẽ có vợ và sống hạnh phúc.

Hạnh phúc ? Quân cười nhạt,đúng vậy từ giờ con sẽ sống hạnh phúc,mẹ về đi và con muốn ở 1 mình.

Quân ngả người xuống ghế,giờ chỉ còn mình anh với nổi cô đơn lạnh lẽo,nhà không chị vắng vẻ quá,anh cầm chai rượu trên tay và bắt đầu cuộc sống không có chị

Chị mệt mỏi và thiếp đi trong nước mắt,xe dừng lại tại cần thơ,chị cũng không biết đến đây để làm gì,rồi chị chợt nhớ đến 1 nơi mà chị đã cùng Quân từng đến.

Bến Ninh Kiều về chiều đông người qua lại,lần thứ 2 chị đến đây ,vẫn phong cảnh này,dòng sông này,nhưng giờ chị 1 mình,chị ước mình có thể hòa mình cùng dòng sông ấy,để nước có thể cuốn đi bao nhiêu kí ức đau buồn và nổi nhớ mong trong đầu chị.

Chị mở điện thoại ra xem ,bao nhiêu là cuộc gọi của Quân,chị nhớ anh da diết,chị muốn được nghe giọng nói của Quân,nhưng chị không có can đảm gọi cho anh,Chị vào 1 nhà nghỉ và vùi đầu vào gối, chị muốn ngủ 1 giấc để quên tất cả,nhưng chị cũng không làm được.1 tin nhắn được gửi đến,chỉ vỏn vẹn 3 chữ “Anh nhớ Em” nước mắt cứ thế mà tuôn ra,chị không trả lời,chị đưa tay nắm thật chặt sợi dây chuyền QL, Chị nấc từng tiếng “Em Nhớ Anh”.

Những ngày tiếp theo của Quân là chuỗi ngày” hạnh phúc “ bên ly rượu,quán Bar,anh bỏ bê công việc,rồi những buổi tiệc ồn ào thâu đêm suốt sáng,anh tìm đến tất cả các quán Bar ở Sài Gòn,nhưng anh không lần nào tìm chị,anh cũng không biết tại sao,Quân không cho phép mình tỉnh táo,bởi nếu không say,không vui anh sẽ không thể nào không nhớ chị,nhưng rồi sau mỗi cuộc vui dù say đến mấy Quân vẫn không quên nói “Anh về rồi”Quân vẫn nằm tại đó,nơi anh vẫn hay nằm trên đùi chị,nước mắt vẫn rơi,miệng vẫn thì thầm ‘Em đang ở đâu,anh nhớ em’ và rồi trong cơn say anh lại nhắn cho chị “anh nhớ em”.

Còn chị cũng không khác Quân là mấy,sau hơn 1 tuần vùi đầu trong nước mắt chị xin làm tạp vụ cho 1 khách sạn,đêm thì rửa chén phụ bán quán ăn,chị làm hết súc lực mình,chị muốn quên đi tất cả,nhưng càng muốn quên thì chị lại càng nhớ,đêm về chị lại nhìn vào điện thoại chỉ 3 chữ “Anh nhớ em”chưa bao giờ Quân viết hơn 3 chữ,nhưng cũng chưa ngày nào anh quên nhắn cho chị, chị đọc rồi lại khóc,Chị nhớ Quân,nhớ nét mặt lạnh lùng của ngày đầu gặp mặt,nét cau có khi chê chị nói nhiều,nhớ nụ cười khi anh trêu ghẹo chị,nhớ ánh mắt,nhớ tất cả mọi thứ thuộc về anh,nhưng chị sẽ cố gắng sống thật tốt,sống với tình yêu của anh chứ không phải để quên anh,bởi chị dù có chết cũng không muốn quên anh.

Hơn 7h Bà Phụng và đến nhà Quân,căn nhà ngổn ngang và đầy mùi rượu,Quân nằm đó,chẳng để ý gì đến người đối diện.

Con lại như vậy nửa rồi,không ngày nào con tỉnh được hay sao?

Anh ngồi dậy đi,chẳng giống anh tí nào cả

Con uống đủ chưa,nếu đủ rồi thì tỉnh táo lại mà lo làm việc đi chứ,con bỏ cả tháng nay rồi còn gì,như vậy là đủ rồi con à,còn bao nhiêu là việc chờ con giải quyết,hãy quên hết đi con,con cứ như vậy thì mẹ làm sao đây chứ?

Vì 1 người chẳng ra gì mà phí phạm cuộc đời mình, anh không thấy tiếc hả ?

Em nói ai chẳng ra gì, em nói lại lần nữa xem.

– Em nói chị ta đó, anh vì 1 người đàn bà tối ngày say xỉn,anh chẳng đáng là đàn ông tí nào cả,vì loại người đó mà anh trở nên bê tha vậy có đáng không chứ.

Vậy thì với ai là xứng đáng,cuộc đời anh không liên quan đến em,em về đi.

Nhưng anh sẽ là chồng em.

Nếu em muốn lấy 1 người như anh thì mai chúng ta đám cưới,nhưng anh nói cho em biết,lòng anh chỉ có 1 mình chị Loan thôi,mãi mãi không có em,không bao giờ có em.

Anh điên rồi!

Thôi con à,nó say rồi,con đừng để ý làm gì,bà Phụng vỗ về Quyên,để khi nào nó tỉnh bác sẽ nói nó xin lỗi con.Quân à,để mẹ đưa con lên phòng ngủ.

Không,con ở đây,con không đi không đâu hết,mẹ về đi,em về đi. Giọng Quân lè nhè.

Bà Phụng lắc đầu buồn bả,bà chưa bao giờ thấy Quân như vậy,bà thở dài và bước ra về.

Em vui rồi đúng không ? Quân nhắm mắt lại,gương mặt đầy đau khổ,tay cầm điện thoại,miệng lẩm bẩm”em không thể gọi cho anh 1 lần sao ?”nhưng vẫn không quên gửi 1 tin nhắn cho chị.

Sáng hôm sau khi Quân còn chưa tỉnh rượu thì Thúy đến.

-Em tìm anh có việc gì.Quân tỏ ra mệt mỏi.

-Có có mấy hồ sơ cần anh kí, Em có nghe cô Phụng nói về chuyện của anh.

-Em ngồi đi,để anh pha cà phê cho em

Không cần đâu anh,anh rửa mặt cho tỉnh táo đi,để đó em pha cho.


-Xin lỗi em,nhà hơi bề bộn.

 

-Không sao đâu anh.

 

Với Thúy Quân luôn dành nhưng lời lẽ nhẹ nhàng và tôn trọng, bởi Thúy là bạn đã hơn 10 năm với anh, tuy không phải tình yêu, nhưng Thúy luôn là người bạn mà Quân rất quý.

………

Anh có muốn ăn gì không?

Không, Quân lắc đầu.

Đừng tự hành hạ bản thân mình nửa anh à, anh như vầy nếu chị ấy biết được chắc sẽ đau lòng lắm, anh càng sa đà, cô sẽ càng giận chị, hãy cố gắng lên anh,rồi cô sẽ đồng ý thôi, hãy xem như tạm xa nhau 1 thời gian để thử thách tình yêu của anh chị, em sẽ ở bên cạnh cô thuyết phục cô, anh hãy cho cô thấy anh đã lớn,anh có đủ bản lĩnh vượt qua tất cả, em tin rằng cô không phải là người sắt đá,rồi qua 1 thời gian cô sẽ thấy tình yêu của anh không phải là bồng bột, lúc đó cô sẽ chấp nhận chị thôi anh à!

-Nhưng anh không thể làm được hết,cũng không thể tìm cô ấy,anh nhớ cô ấy phát điên lên. Quân gục đầu vào vai Thúy, anh khóc thật nhiều, anh như trút hết bao nổi đau mà những ngày qua đã gồng mình chịu đựng.

Anh khóc đi,Thúy vỗ nhẹ vai anh,rồi anh sẽ tìm được chị thôi, em tin rồi đây anh chị sẽ hạnh phúc.

……………………………

Chị làm xong việc thì trời đã khuya,mọi người đã ngủ còn chị thì thao thức,chị ngồi đó giữa 4 bức tường lạnh lẽo,nổi nhớ Quân khôn xiếc, chị ước có thể nhìn thấy Quân,chị thở dài mệt mỏi,dù sao mơ vẫn là mơ,chị đã mơ 1 giấc mơ dài đã đến lúc phải trở về với hiện thực,mà hiện thực thì không có chỗ cho lọ lem như chị.

Bao đêm mơ,bao đêm nhớ,bao đêm dằn đặt giữa tình yêu và hiện thực,cuối cùng thì nỗi nhớ thương Quân đã chiến thắng tất cả,chị muốn gặp Quân dù chỉ là từ xa nhưng chị vẫn muốn.

Chị đón xe lên sài gòn trong lòng mang bao nổi nhớ,chị tự nhủ “chỉ 1 lần này thôi,chị chỉ muốn nhìn thấy anh 1 lần nửa thôi,sẽ không sao hết,chị sẽ đứng thật xa,thật xa rồi”.

Chị đi thẳng đến khách sạn nơi Quân làm việc,đã hơn 12h rồi,có lẽ Quân đã nghĩ trưa,hơn 1h thì chiếc xe quen thuộc của Quân cũng đến khách sạn,nhưng chị không nhìn thấy Quân,Quân lái xe thẳng vào tầng hầm để xe,không nhìn thấy Quân,không sao hết,chị lại quay về nhà Quân,chị chọn 1 quán cafe gần đó và đợi,chị mong sao cho thời gian trôi qua thật nhanh, thật nhanh.

Cuối cùng Quân cũng về đến nhà, Thoáng nhìn thấy Quân từ trên xe bước xuống, tim chị như thắt lại, nỗi nhớ mong ấp ủ bấy lâu nay, giờ Quân ở đó còn chị đứng đây,chị muốn chạy thật nhanh đến và ôm lấy Quân,chị muốn rằng hét lên rằng chị nhớ anh, nhưng điều chị có thể làm là đưa tay lên miệng như cố kiềm nén cảm xúc của mình,nước mắt tuôn ra hòa cùng tiếng nấc,Quân bước vào nhà mà không hề hay biết,Chị lê từng bước trên con dài,vậy là đủ rồi,chị đã nhìn thấy Quân,con người mà hằng đêm đi vào giấc mơ của chị,chị quay về và tự nói với lòng,sẽ không bao giờ tìm Quân nữa,tình yêu đó chị sẽ để vào tim,chị sẽ sống mãi với giấc mơ đó dù cho giấc mơ không bao giờ là hiện thực.

lung-chung-noi-nho

Rồi thời gian trôi qua đã 3 tháng rồi, Quân đã đi làm trở lại, anh không buông thả như trước,nhưng đêm đến thì rượu chính là bạn của anh,bà Phụng không thuê người giúp việc như trước mà chỉ để cho họ đến dọn dẹp, nấu cơm,họ luôn ra khỏi nhà trước khi Quân về,bởi anh không muốn tiếp xú với ai hết, còn Quyên do không chịu nổi sự lạnh lùng của Quân nên đã quay về Mỹ, chỉ có Thúy luôn bên cạnh và chia sẻ mọi nỗi buồn cùng anh.

Quân về đến nhà,có tiếng động từ trên lầu vọng xuống.Thúy từ phòng anh bước ra.

Là em sao ?

Anh tưởng là ai hả? Thúy cười và hỏi.

Không, mà sao em lại ở đây?

Cô đưa chìa khóa cho em, nhờ em nấu cơm cho anh, hôm nay cô giúp việc không đến.

Cảm ơn em! Cả 2 trò chuyện thi bất chợt Thúy hỏi:

Anh nè, sao Anh không tìm chị ?

Để làm gì em, Quân thở dài, nếu thật sự là duyên phận thì sẽ gặp lại nhau thôi, vả lại mẹ anh vẫn chưa đồng ý, giờ gặp nhau chỉ làm khổ chị ấy mà thôi.

Sau khi Thúy ra về Quân bước lên lầu 2, đã lâu rồi từ ngày chị đi Quân chưa bao giờ bước lên phòng của chị,anh nhìn ra cửa sổ,bầu trời bao la quá,nên anh không thể nhìn thấy chị.

Sau 1 ngày làm việc mệt nhọc, chị nhìn vào điện thoại,vẫn tin nhắn đó, dòng chữ đó,không nhiều không ít,nhưng giờ chị không khóc nữa, chị ôm lòng và mỉm cười, Quân vẫn chưa quên chị như vậy là đủ rồi,chị đã sống bằng tình yêu đó, cứ thế mà yêu, ai bảo yêu nhau nhất thiết phải ở bên nhau, mỗi người 1 hoàn cảnh, chỉ cần trong tim có nhau là đủ rồi, bỗng chuông điện thoại reo lên. Bà Phụng gọi:

Con khoẻ không ? vẫn giọng nói nhẹ nhàng của ngày đầu gặp mặt.

Dạ con khỏe. Cô có khỏe không ạ? ..giọng chị run run..

Cô vẫn khỏe.con đã tìm được việc làm chưa?

Dạ rồi!

Cuộc sống của con thế nào?

Dạ bình thường cô ạ!

Như vậy là tốt rồi,khi nào có khó khăn gì thì con cứ nói với cô!

Dạ!

Chắc con trách cô nhiều lắm phải không ?

Dạ không đâu cô,là do con đã khiến cô buồn lòng. Thời gian rồi sẽ giúp con quên đi tất cả. Hãy xem như cô đã nợ con.

Chị thật muốn hỏi Quân có khỏe không,sống có tốt không,nhưng rồi đến khi cuộc nói chuyện kết thúc cả 2 người họ không ai nhắc đến Quân.

Thời gian thật sự có thể khiến mình quên được Quân sao ? chị tự hỏi.chị nắm lấy QL và thì thầm”nhớ qua” chị cười buồn,rồi nước mắt lại tuôn ra,”lại một đêm mất ngủ vì nhớ anh”.

………………………….

Quân ngồi trên sofa tay cầm ly rượu,mắt nhìn vào khoảng không vô định,trời đa khuya rồi,mọi người đã chìm trong giấc ngủ,Quân chìm trong cơn say,”em ngủ có ngon không ? Còn anh thì không “
Họ cứ thế mà sống trong nổi nhớ ,nổi cô đơn,có lẽ trong tim mỗi người đã lắp đầy hình bóng của đối phương,thời gian liệu có làm phai mờ hình bóng của nhau,liệu có ai đó 1 lần nữa đi vào trái tim của họ.

………………………………

chuyen-tinh-rung-nauy

Một năm sau…

Quân có chuyến công tác tại Cần Thơ 5 ngày. Gia đình anh định đầu tư xây dựng 1 khách sạn 4 sao tại Cần Thơ. Sau khi đã tìm hiểu và làm việc nhiều nơi, Quân về đến khách sạn. Anh lang dạo bước Bến Ninh Kiều. Cảnh vật nơi đây vẫn không khác xưa là mấy,lần nào đến đây trong lòng anh điều mang nhiều tâm sự. Anh nhớ đến chị,thời gian trôi nhanh quá và trái tim Anh dường như nhỏ lại,nó không đủ chổ để người khác bước vào,và vì thế anh đau,nổi đau đó không ai nhìn thấy được ,cũng không ai có thể xoa dịu niềm đau đó.

Quân ngồi nhâm nhi ly rượu,tiếng nhạc sập sình hình như cũng không thể làm cho tâm trạng anh tốt hơn,các đồng nghiệp và đối tác của anh họ đang quay cuồng theo tiếng nhạc,còn anh thì say sưa uống,có lẽ rượu giờ là ng bạn thân nhất của anh, Quân càng uống càng nhiều,và hình như rượu đã làm cho hình ảnh chị càng hiện ra càng rõ rệt.Trong tầm mắt Quân là hình ảnh chị cũng với chiếc áo màu xanh,vẫn gương mặt ,ánh mắt của ngày nào ,chị đang ngồi đó,Quân không tin vào mắt mình,có lẽ Anh đã say, Nhưng chị đây rồi, chị ngay trước mắt anh.Quân bước gần và nắm lấy tay chị.

Chị !! giọng Quân nghẹn ngào.

Cô gái giật mình!

Anh là ai?

Là anh!

Anh nhầm người rồi.cô gái nói lớn,tiếng nhạc dường như quá lớn Quân không thể nghe gì cả.

Phía sau có người đàn ông vỗ vai và nắm lấy tay Quân.

Đó là bạn gái tôi!

Mọi người cũng nhìn thấy cảnh đó và vội kéo Quân ra.

Có chuyện gì vậy anh?

Quân xua tay và xin lỗi “tôi nhầm người”. Mọi người cũng xin lỗi và đưa Quân về phòng.

Quân đứng trước gương, nhìn mình trong gương “ quên 1 người thật sự khó vậy sao “anh ngồi bệch xuống đất. Anh tự nói chuyện với chính mình ”em là ai, là ai chứ ? là ai mà bắt anh phải nhớ,” là em sao? “Quân đấm tay vào tường, ”sao không thể quên em, tại sao chứ” rồi nước mắt tự tuôn ra… Lại phải khóc vì em….người đàn ông như anh”, anh cười nhạt nhẽo “sao lại yêu em như thế chứ??” Và rồi anh hét lên “ANH NHỚ EM”. Nước mắt cứ chảy và anh thiếp đi trong nỗi nhớ da diết về Loan.

Quân đang chìm trong giấc ngủ thì có tiếng chuông điện thoại reo.

Dạ sếp ơi dậy chưa, 8h chúng ta có hẹn với giám đốc khách sạn X đó anh nhớ chứ??

À,tôi nhớ rồi,cám ơn cậu!

Đau đầu qua, Quân đưa tay lên bóp trán,bỗng tay cảm thấy đau qua, anh cũng chẳng nhớ tại sao tay lại đau thế này. Quân gọi xuống phòng tiếp tân và và ít nước đá, anh muốn chườm đá cho đỡ đau (anh nghĩ vậy). Quân bước vào phòng tắm, hơn 10 phút sau phục vụ phòng đến.

Dạ tôi đem nước đá đến cho anh.

Quân mở cửa và trước mắt anh ,người phụ nữ luôn xuất hiện trong giấc mơ của anh .

Chị ngước lên nhìn Quân, có sự gặp gỡ này sao?? không phải là sự vui mừng, cảm giác này là sao? tim như nghẹn lại, không thể thốt nên lời. Sau giây phút bất ngờ Quân lên tiếng.

Cảm ơn,chị để lên bàn dùm tôi.

Chị như sực tỉnh. À vâng! Quân đây sao?

Cậu cần gì nữa không ? giọng chị run run…”muốn khóc quá”, là sự thật sao?

Không còn nữa, chị ra ngoài đi! Giọng nói lạnh băng.

Chị đi thật nhanh và không dám nhìn vào gương mặt Quân một giây nào hết, chị sợ mình sẽ không đứng vững, bao nhớ nhung lại ùa về,giây phút gặp nhau không phải là vui mừng mà là nỗi đau của bao nhiêu ngày dồn nén, thật sự đau quá. Chị chạy thật nhanh về phía cầu thang 2 tay ôm lấy mặt, chị kềm nén hết sức có thể để không phải khóc lên thành tiếng, tiếng khóc của chị như nghẹn lại. Là Quân, Quân của chị đây rồi, nhưng sao chị không thể chạy đến bên Quân, nổi đau đó hơn ngàn mũi kim đâm vào tim chị.

Trong lòng Quân là một mớ tâm trạng ngổn ngang, Anh không tin đây là sự thật.

Là em sao ? có đúng là em không ? là em thật rồi.

Sếp xong chưa, mọi người đang đợi anh kìa.

Quân như bừng tỉnh,dù sao cũng gặp rồi. Duyên phận này rốt cuộc là sao đây?

Suốt buổi làm việc Quân cố gắng lắm mới có thể xua đi hình ảnh của chị để tập trung vào công việc. Anh chỉ mong thời gian trôi qua cho cuộc hẹn mau kết thúc.

Anh trở về phòng,công việc khiến Quân mệt mỏi quá.

Quân không biết giờ phải làm sao, Chị đang ở đây, những yêu thương trong lòng giờ lại dâng lên, gặp chị sao ? nói gì bây giờ ? đã 1 năm trôi qua, biết trong lòng chị giờ có anh không? vẫn còn yêu anh hay đã có người khác? tin nhắn được anh gửi đi hằng ngày nhưng chị có bao giờ trả lời đâu.chị đang nghĩ gì? nếu chị còn yêu anh thì sao? thì anh sẽ nắm tay chị chạy đến cầu xin mẹ lần nữa hay anh sẽ cùng chị cao chạy xa bay,hay chị sẽ lại lần nữa chạy trốn khỏi nơi đây? ôi bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu anh. Anh thở dài.

 “Thà không gặp thì thôi,gặp lại sao mà nhớ thế không biết” anh lẩm bẩm.Quân suy nghĩ 1 rồi đập vỡ cái ly trong phòng ‘không biết cách này có ổn không”Anh tự hỏi và rồi tự nói.’ Anh phải làm gì đây ? Quân gọi tiếp tân nhờ người lên dọn dẹp và không quên nói yêu cầu người đó là chị (vì anh quen với gia đình khách sạn nên việc này đối với anh thật rất dễ dàng)

Có tiếng gõ cửa, chị đến rồi. Quân nắm chốt cửa mà cảm thấy rất hồi hộp, Quân hít thật sâu.

Cậu cần gì?

Tôi làm bể cái ly,chị giúp tôi lau dọn đi.

Vâng!

Quân bước đến ghế ngồi và cầm sắp hồ sơ làm việc.

Chị quét những mảnh thủy tinh và mắt hướng về phía Quân,tim chị lại đập thình thịch,rõ ràng là đang rất gần nhưng chẳng ai nói với ai câu nào.chị xong việc và bước ra. Quân nhìn theo và thầm trách ‘Sao không chạy đến ôm anh’.

Chị trở về nhà,mở từng tin nhắn ra đọc, dù nội dung giống nhau nhưng chị vẫn đọc ‘Anh nhớ em”chị đọc đi đọc lại nhiều lần. Chị nhớ Quân. Cảm giác của ngày xưa lại ùa về,giá như chị có thể chạy đến bên Quân và nói chị nhớ anh đến mức nào,chị yêu anh nhiều bao nhiêu.nhưng chị không dám, chị sợ mình không thể vượt qua nổi đau nếu phải xa Quân 1 lần nửa, thôi thì cứ như hiện tại,gặp nhau như vậy là đủ lắm rồi.chị lại cầm QL đưa vào tim ”Anh sẽ mãi ở nơi đây’.

Mỗi ngày Quân đều tìm 1 lý do để gặp chị nhưng tuyệt nhiên không nói câu nào.hôm nay cũng vậy.

Tôi là đỗ tí nước lên sàn chị lau giúp tôi đi.

Vâng!

Quân muốn nhìn thật kĩ cô gái này, muốn nhìn xem trên cổ cô ấy có còn giữ lại kỹ niệm của anh không, Quân đi đến chỗ chị và làm rơi sấp giấy.

Để tôi lượm cho cậu.

Quân cố nhìn nhưng không thấy.Quân thoáng buồn, chị nhặt và đưa Quân sấp tài liệu, và rồi bất chợt nhìn nhau. Ánh mắt Quân buồn quá, trái tim chị dường như không thể thở nổi khi nhìn ánh mắt đó. Chị thật chẳng dám nhìn lâu, chị bước nhanh ra cửa.

Ngày mai tôi về rồi,Quân nhìn theo chị và nói.

Chị dừng lại và rồi bước thật nhanh. Quân ở lai 1 mình, anh ôm đầu buồn bã.

Chị vẫn chạy đến cầu thang và đứng dựa vào góc tường. Chị cố cho nước mắt đừng chảy ra, nhưng sao nó vẫn chảy, thì Quân phải về thôi,nhưng sao chị buồn quá, chị thật sự muốn chạy đến và nói với Quân rằng anh đừng đi,hãy ở lại với chị.nhưng chị chẳng làm được gì hết, gặp lại rồi sẽ lại nhiều hơn.

Chiều tối hôm đó Quân hỏi quản lý khách sạn về giờ làm việc và giờ về của chị. Quân cố gắng thu xếp công việc nhật nhanh và cho xe đợi trước khách sạn.hết giờ làm việc chị ra về trên chiếc máy. Quân lái xe theo chị Quân muốn biết chị sống ở đâu và cũng muốn nhìn chị thêm chút nửa,chị cứ chạy và chạy.rồi chị dừng lại tại 1 khuôn viên cạnh bờ sông,chị chọn cho mình 1 góc khuất ánh đèn và ít người qua lại.Quân cứ thế mà đi theo chị. Quân ngồi không xa lắm nhưng đủ để chị không nhìn thấy anh. Quân muốn đến bên chị , muốn ôm lấy chị cho thỏa lòng mong nhớ, nhưng đến để làm gì ? để nỗi nhớ ngày 1 đong đầy, để tình yêu ngày 1 lớn và để đau khổ ngày Càng nhiều hơn. còn Chị cứ nhìn xuống dòng sông, chị buồn quá. mai Quân đi rồi không biết sẽ còn gặp lại không, chị sẽ nhớ rất nhiều nhưng sẽ vẫn giữ trong lòng,trái tim đó có lẽ không có chổ cho 1 ai khác, bởi tình yêu của tình yêu chị dành cho Quân qua lớn. có lẽ vì vậy nên giờ chị không dám nhìn Quân, chị sợ nếu lại 1 lần nữa đến bên Quân chị sợ rằng mình sẽ không buông tay được được nữa.Quân theo chị đến 1 con hẻm nhỏ và yên tịnh,xe không vào được. Quân quay về, trong lòng là 1 mớ ngổn ngang,phải làm gì đó để ở bên chị,cuộc gặp gỡ này quá bất ngờ nhưng đó có thể là định mệnh,Quân không muốn chuỗi ngày còn lại của cả 2 là nổi nhớ mong và sự vô vọng.

Sáng hôm sau Quân muốn được nhìn thấy chị trước khi về nhưng chị đã xin nghỉ, có lẽ chị không nhìn thấy Quân đi, trên đường về Quân lại cảm thấy tiếc. tiếc vì chưa được nhìn thật kĩ vào gương mặt chị, chưa được nắm đôi bàn tay của chị, cũng tiếc vì không nói được câu “Anh nhớ Em” tiếc tất cả mọi thứ, tiếc thời gian anh ở đó sao không nhìn chị nhiều hơn,tiếc sao không hỏi chị có nhớ anh không ? “anh sẽ quay trở lại, hãy đợi anh”

…………………………………

Anh à về nhà ăn cơm thôi, gần 12h rồi còn gì. Em gõ cửa mấy lần mà anh không nghe.

Quân đưa tay lên nhìn đồng hồ.

Vậy sao.anh không nghĩ là đã trể như vậy.

Anh suy nghĩ gì mà quên cả giờ giấc,chuyến đi cần thơ có gì trở ngại hả anh ?

Không phải!

Vậy sao anh suy tư vậy.

Quân thở dài.Anh gặp Loan rồi.

Vậy sao,ở đâu anh?

Cần Thơ.

Nhưng sao anh gặp được chị.

Tình cờ thôi!

Giờ anh tính sao?

Sao là sao em. Anh thậm chí chẳng nói được lời nào.

Sao lại như vậy,chẳng phải anh nhớ chị lắm sao.

Thì là vậy, nhưng anh sợ chị ấy biến mất nửa, nên anh chẳng nói lời nào hết, Nhưng lần này anh sẽ không để mất chị ấy nửa.

Em cũng mong anh và chị được ở bên nhau.Thúy cười buồn, tình yêu của Thúy dành cho Quân anh biết rất rõ,nhưng trái tim anh không có chổ dành cho người con khác.anh nắm tay Thúy .’Xin lỗi Em”.

Chiều cuối tuần Quân tranh thủ làm xong mọi việc.hơn 8h tối Quân lái xe đi Cần Thơ, anh không đi công tác mà chỉ đi để gặp chị. Quân đến nơi hơn 11h đêm. Quân nôn nóng được gặp chị, nổi nhớ chị đang thiêu đốt trái tim anh,Quân không thể đợi đến sáng mai.

Reeenggg…….reenggggg

Chị giật mình khi nghe chuông điện thoại,càng ngạc nhiên hơn khi người gọi là Quân,1 năm nay Quân chưa gọi chị 1 lần,chị không nghe máy,1 lần,2 lần .rồi 3 lần chị vẫn không trả lời.

‘Tôi đang ở cần Thơ,chị ra gặp tôi đi” tin nhắn được gửi đến.Chị muốn đi ra thật nhanh đến chổ Quân nhưng ”gặp lại để làm gi”.chị lại nhìn vào điện thoại và tâm trạng đầy ngổn ngang, nổi nhớ thương và lo lắng.chị vẫn không trả lời. hơn 5 phút sau “tôi đợi chị ở bến Ninh Kiều” lại 1 tin nhắn nửa. và rồi chị cũng không thể chiến thắng lòng mình, bởi chị cũng đang mong Quân từng phút từng giây. Chị dẫn xe và lao thật nhanh đến nơi Quân đang đợi. Chị hít thở sâu và thở thật mạnh như muốn giảm bớt sự căng thẳng. Bến ninh kiều về khuya cũng đã ít người qua lại. Quân đang đứng trước mắt hướng về dòng sông, suy tư 1 điều gì đó.

Cậu gọi tôi có gì không?

Quân xoay người nhìn chị,trong ánh mắt đó là sự nhớ thương xen lẫn sự giận hờn trách móc.

Gọi cho em cũng khó thật đó.

Cậu gọi tôi có gì không ?

Em ngồi đi.Quân vừa nói vừa ngồi xuống ghế đá.

Sao giờ này cậu lại ở đây?

Anh mới xuống tới.

Vậy cậu tìm tôi có việc gì?

Xa lạ thật đó, Quân xuống giọng.

Chị phải cố gắng lắm mới có thể giữ cho nước mắt không rơi.

voi-va-yeu-voi-va-xa

-Nếu không có việc gì thì tôi về đây,mai còn phải đi làm sớm,chị đứng dậy định bước đi.

-Anh nhớ Em quá. Lòng chị như thắt lại khi nghe câu nói ấy!

-Mọi chuyện đã qua rồi cậu à,đừng nhắc lại nữa.

-Em thật sự có thể quên Anh sao ? nước mắt chị đã thật sự không thể kìm nén nửa,nó cứ thế mà tuôn ra ,chị vội vàng lau đi và nhìn Quân.

-Tôi hiện giờ sống rất tốt, mọi chuyện đã qua rồi tôi không muốn nhắc lại nữa.

-Em thật sự đã quên tất cả rồi sao ?

-Đúng vâỵ.thôi khuya rồi tôi về mai tôi phải đi làm sớm.

Chị bước đi thật nhanh,như sợ mình không thể đi được nếu như Quân nói thêm 1 nào đó.

Quân nhìn theo .”Em có thể quên anh thật sao ?”

Suốt đêm đó chị không ngủ,đúng vậy,Quân nhớ chị những tin nhắn hằng ngày được gửi chỉ nói những câu đó,và nó như 1 liều thuốc tinh thần để chị có thể sống đến ngày hôm nay,giờ gặp lại Quân chị chỉ muốn gào lên để Quân biết rằng chị nhớ Quân đến nhường nào,Nhưng rồi mọi chuyện sẽ đi về đâu,chị muốn dẹp bỏ tất cả mọi suy nghĩ chỉ để nghĩ đến Quân thôi,nhưng rồi…

…………………..

Sáng hôm sau Chị đi làm thì gặp Quân từ khách sạn đi ra,Quân bước qua chị mà không nhìn dù chỉ là cái liếc mắt,xem như chẳng quen nhau,đúng vậy chị đã nói quên Quân có lẽ quân cũng đang làm như chị,nhưng sao chị thấy hụt hẫng quá,bước qua nhau rồi lặng lẽ đi qua,cái cảm giác đó đau quá,Quân có lẽ giận chị lắm,bởi Quân từ sài gòn đến đây chỉ để gặp chị vậy mà chị lại nói những lời khó nghe như vậy.nhưng chị có hơn gì Quân đâu,thôi thì hãy cứ xem như chưa từng quen nhau,chị thở dài buồn bã.

Chị nhận được yêu cầu đến dọn dẹp lại căn phòng VIP ở lầu 2,bước vào phòng chị thấy Quân tay cầm li rượu ngồi nơi cửa sổ,mắt buồn rười rượi.

-Cậu muốn tôi dọn dẹp gì vậy ? Quân vẫn im lặng,mắt vẫn không hướng ra cửa sổ.

-Chị tiến đến sắp lại cái gối trên giường và quay sang nhìn Quân,cảm giác này thật đau quá, gần nhau mà chẳng dám gọi tên nhau.chị lẳng lặng định bước ra khỏi phòng thì Quân bất ngờ lên tiếng.

-Em quên 1 người thật là dễ dàng,còn tôi thì chẳng thể nào quên được,hay nói đúng hơn tôi không muốn quên,Quân đưa tay nhấp 1 hớp rượu.

-1 người như tôi phải khổ sở vì em,em vui chứ ? giọng Quân đầy trách móc.tôi đã chìm trong rượu suốt mấy tháng trời chỉ vì 1 người con gái,tôi tưởng mình có thể chết đi được mỗi khi nhớ đến cô ấy.nước mắt chị cứ tuôn ra,những lời yêu thương trách móc của Quân khiến lòng chị đau vô cùng.Quân quay sang hướng mắt về phía chị,đôi mắt Quân buồn rười rượi,chị đưa tay lên má lau dòng nước mắt.

-Chẳng phải giờ cậu đã sống rất tốt sao.hãy qua đi tất cả,hãy sống với hiện tại,chị nói trong khi nước mắt không ngừng chảy và tay không ngừng lau.

-Tôi không sống tốt,tôi không thể ngủ nếu không có rượu,tôi không thể quên em,giọng Quân cũng bắt đầu nghẹn lai.Quân bước đến gần chị.

-Chúng ta không có kết quả đâu,trước kia cũng vậy,bây giờ cũng vậy,cậu còn có gia đình, còn sự nghiệp, nhưng thôi tôi không muốn nhắc đến chuyện này nửa.chị nói và định mở bước ra nhưng Quân đã nắm lấy tay chị và kéo chị vào lòng.

-Chúng ta hãy đi thật xa,đến đâu cũng được miễn là ở bên nhau,sự nghiệp anh không cần, anh chỉ cần có em thôi.Một hai năm sau chúng ta sẽ về cầu xin mẹ tha thứ,được không em.

-Chúng ta không thể ích kỉ vậy đâu cậu Quân à,mẹ cậu sẽ hụt hẩng thế nào nếu cậu bỏ ra đi chứ………Chị chưa nói dứt câu Quân đã ngắt lời chị.

-Không lẽ em muốn chúng ta sẽ sống trong cảnh chết dần chết mòn như vậy sao,chẳng phải em cũng đau khổ lắm sao,không lẽ em thật sư hết yêu anh ? Giọng Quân nhẹ nhàng với đôi mắt tha thiết yêu thương.Quân nâng mặt chị lên và hỏi,Anh đưa tay lau dòng nước mắt đang chảy trên má chị,chị dường như không thể thắng nổi trái tim của mình,dương như chị cũng đã quá mệt mỏi với cuộc sống phải nhớ nhung và đau khổ,chị như muốn quên đi tất cả mà ở cạnh Quân. Quân nhẹ hôn lên môi chị,rồi bao nhiêu nhớ thương dồn nén bấy lâu nay đã chiến thắng tất cả lý trí và nỗi lo trong lòng chị, và họ đã có 1 nụ hôn ngọt ngào. Quân khẽ trách:

-Anh tưởng cả đời này sẽ không được gặp em.Sao em đi mà không nói với anh 1 tiếng,cũng không gọi cho anh 1 lần.

-Em xin lỗi.

-Sau này nếu em còn bỏ đi như vậy nửa anh sẽ chết thật đó.Dù xảy ra chuyện gì cũng không được bỏ đi.

-Em sẽ không đi đâu hết.chị mỉm cười nụ cười hạnh phúc.giờ em phải xuống làm việc rồi.

-Thật không muốn để em đi chút nào cả.Quân ôm chị luyến tiếc.

-Anh đi làm việc của mình đi,trưa em về sẽ nấu cơm cho anh ăn.

-Anh có việc gì đâu. Anh xuống để gặp em thôi.

-Vậy anh ngủ đi em phải đi làm nửa.

-Xin nghĩ đi!

-Không được,em sẽ bị đuổi đó.

-Anh nói đùa thôi,em đi làm đi,anh sẽ đợi.

…………………………………

Chiều khi hết giờ làm Quân đưa chị về nhà.nấu cho Quân những món anh thích.cùng nhau uống 1ly café, có lẽ đã lâu rồi họ không được vui như vậy.Quân gối đầu lên chân chị.

-Đã lâu rồi không được cảm giác bình yên như thế này.Chị đưa tay lên vuốt gương mặt Quân. Anh nắm lấy tay chị, đã lâu rồi chị không được cảm giác như thế này,cảm giác được sống trong tình yêu.

-Anh vẫn còn đẹp trai đúng không ?

-Ừm vẫn đẹp!

-Nhưng vì em mà anh đã già đi rất nhiều. Em đã lấy mất của anh giờ em phải dùng cả đời để bù đắp.

-Khuya rồi anh về đi!

-Anh sẽ ngủ ở đây.

-Thôi chật lắm, anh về khách sạn ngủ đi.

-Anh đã lâu lắm rồi không được ngủ ngon giấc,vì vậy hôm nay anh sẽ ngũ vay.em sẽ canh cho anh ngủ xem như chuộc tội,chị mỉm hạnh phúc,dù trước là gì đi nữa là vẫn sẽ vượt qua,đã quá nhiều nỗi đau mà họ phải gánh chịu,giờ họ sẽ sống với cảm xúc thật của mình,sẽ sống vì nhau.

-Anh định khi nào về?

-Sáng mai anh về rồi, em có muốn đi cùng anh không?

-Không đâu anh,em sợ cô sẽ sốc khi gặp em. Quân quay sang ôm lấy chị.

-Lần này anh về sẽ xin phép mẹ cưới em,có thể mẹ vẫn sẽ không đồng ý,nếu tình hình xấu nhất có thể anh sẽ về đây với em.

-Nếu anh đi như vậy còn khách sạn thì sao,cô sẽ vất vả lắm.

-Anh cũng biết vậy,để về trên đó xem sao đã,nhưng dù xảy ra chuyện gì anh cũng không xa em,1 lần đủ rồi,anh không muốn chuyện này lập lại lần nữa..em tuyệt đối không được đi đâu hết,rõ chưa

-Em biết rồi!

-Thôi anh ngủ đây,lâu lắm rồi mới được cảm giác yên bình thế này.

…………………………………

Sáng hôm sau Quân về Sài gòn, trong lòng Quân cũng chứa nhiều điều lo lắng, mẹ anh chỉ có mình anh, rồi bao nhiêu là công việc và dự án,mẹ anh sẽ phải rất vất vả nếu anh bỏ ra đi ,thật sự cái anh muốn là sự đồng tình của mẹ nhưng đó là 1 điều rất khó khăn ,nhưng Quân thì không muốn phải mất chị thêm lần nửa, nổi đau của anh trong 1 năm qua đã khiến anh vô cùng mệt mỏi,Quân chỉ mong muốn mình có được cái cảm giác yên bình bên người mình yêu. Quân thở dài mệt mỏi…..thật là khó cho anh.

Sáng thứ hai Quân tranh thủ bàn giao cho Thúy 1 số việc quan trọng sau đó về nhà gặp bà Phụng.

-Hôm nay sao con về nhà giờ này mà không báo trước.

-Dạ,con muốn ăn cơm với mẹ thôi,con cũng có việc muốn nói với mẹ.

-Vậy để mẹ xuống kêu chị Hoàng nấu thêm mấy món con thích ăn.

-Không cần đâu mẹ,Quân nắm lấy mẹ,Con ăn theo mẹ là được rồi.

-Vậy cũng được,nhưng con có chuyện gì muốn nói,con nói đi,khách sạn có việc gì sao ?

-Dạ không.Quân không biết phải mở miệng nói với mẹ như thế nào,có lẽ mẹ anh sẽ sốc 1 lần nữa.

-Vậy là chuyện gì ?

-Mẹ! Quân nhìn bà Phụng như dò xét thái độ.

-Chuyện gì mà ấp úng vậy.

-Con gặp chị rồi. Bà Phụng khẽ chau mày!

-Vậy sao?gặp ở đâu, Loan nó khỏe không? bà đưa tay cầm ly nước uống 1 hớp, có lẽ bà cũng biết được Quân muốn nói gì.

-Con gặp ở Cần thơ,chị vẫn khỏe.

-Vậy là tốt rồi.

-Mẹ chấp nhận chị làm dâu của mẹ được không?

-Nếu được mẹ đã đồng ý từ trước rồi chứ không phải đợi đến bây giờ mới đồng ý,con không hiểu sao. Mẹ nói không được là không được.

-Mẹ hãy thương con mà đồng ý đi mẹ, tụi con đã phải khổ sở lắm rồi mẹ à!

-Con đừng nói nửa,mọi chuyện đã qua rồi thì hãy quên đi, tự nhiên lôi chuyện này ra làm gì. Bà Phụng xua đi và có vẻ khó chịu.

-Nhưng con không quên được chị,và chị vẫn còn yêu con,tụi con muốn lấy nhau mẹ à.

-Con không cần phải quên,chỉ cần sống như giờ là được rồi,1 năm nay con vẫn sống tốt đó thôi,rồi 1 năm 2 năm con cũng sẽ quên được thôi con à.

-Một năm qua con không hề sống tốt,là con che đậy thôi,con không thể ngủ ngon giấc mẹ à,con làm gì ở đâu cũng nhớ chị, mẹ cho con lấy chị đi mẹ.giọng Quân đầy đau khổ.

-Con không cần nói về vấn đề này nữa,mẹ nói không là không,mẹ cũng không muốn nghe con nói nữa.bà Phụng đứng dậy và bước đi.

-Con sẽ lấy chị,dù mẹ không đồng ý con vẫn sẽ lấy chị.Quân cũng đứng dậy và nói giọng theo.

-Con định làm gì ? bà phụng quay sang hỏi?

-Con vẫn sẽ cưới chị. Con muốn nhận được lời chúc phúc từ mẹ, mẹ thương chị, thương con nha mẹ. Quân bước đến và năn nỉ bà Phụng.

-Mẹ không đồng ý,con muốn làm gì thì làm.giọng bà Phụng như kiềm nén cơn giận dữ.nếu con có thể bỏ mẹ,bỏ cả sự nghiệp nhà này thì con cứ lấy Loan,còn mẹ,mẹ sẽ không đồng ý đâu.mẹ nuôi con đến từng tuổi này để con muốn làm gì làm sao.

-Mẹ à,con không cần gì hết,sự nghiệp có thể từ từ tạo ra .đàn ông mà không bảo vệ được tình yêu cảa minh thì còn làm được gì hả mẹ.

-Nếu con chọn Loan đừng bao giờ về đây nữa,cũng đừng gọi mẹ là mẹ. Bà Phụng nói khi nước mắt bắt đầu chảy ra,Quân bất ngờ khi nghe mẹ nói câu ấy. Chuyện này thật sư đã đi quá xa,anh không nghĩ mọi chuyện lại đi đến nước này. Nước mắt Quân cũng lăn dài xuống.

-Mẹ….M..ẹ không thể chấp nhận cho tụi con sao mẹ? Giọng Quân nghẹn lại..

-Con hãy làm những gì mà con muốn. Hãy ra đi với 2 bàn tay trắng để bảo vệ tình yêu như con nói.con chỉ có quyền chọn 1 mà thôi, hoặc là mẹ hoặc là Loan.

-Đó là 2 chuyện khác nhau mà mẹ.

-Tùy con thôi,mẹ cũng đã quá mệt mỏi về chuyện này rồi,Bà Phụng nói xong đi thẳng lên lầu bỏ lại Quân 1 mình trong sự lựa chọn khó khăn.Quân quay về nhà với mớ suy nghĩ ngổn ngang,Quân cũng đã nghĩ đến chuyện rời khỏi nhà để cùng chị đi đến 1 nơi thật xa nhưng cái Quân không ngờ tới là mẹ đã giận đến mức sẽ không nhìn anh nếu anh bỏ ra đi,mẹ thường ngày rất yêu thương anh và chỉ có mình anh,có lẽ việc Anh muốn rời khỏi nhà đã thật sự khiến Bà bị sốc,rồi Quân nghĩ đến chị,chị cũng vì yêu anh mà chịu rất nhiều khổ sở,Anh cũng không thể bỏ mặc chị.Quân thở dài mệt mỏi,nhưng Quân vẫn quyết định đến với chị,trưa hôm sau Quân thu dọn đồ đạc và về cần thơ.Quân về căn nhà trọ của chị.

-Anh dọn đồ về đây luôn rồi,mắt Quân cũng đượm buồn,Anh ôm lấy chị,chị dường như đã đoán biết trước kết quả.chị im lặng,Ca 2 hai người cùng hiểu rằng họ không được lời chúc phúc từ người thân nhưng sẽ cố gắng sống thật phúc hạnh phúc bởi họ đã trải qua rất nhiều khó khăn và mất đi nhiều thứ để đến được với nhau.

………………………

Quân cố gắng tìm việc làm,ở Cần thơ xin việc làm nói dễ không dễ,nói khó không khó,nhưng cũng phải mất 2 tháng Quân mới xin được làm quản lý cho 1 khách sạn,lương không cao nhưng vẫn có cuộc sống đầm ấm. Nhiều lần có chuyến công tác tại cần thơ Thúy cũng thường ghé thăm Quân và Loan. Nhìn cuộc sống của họ đơn giản và đầm ấm,Thúy mừng cho Quân,vì ít nhất Quân đã có được cuộc sống thật sự hạnh phúc.

…………….

-Cô không suy nghĩ lại sao cô?

-Bà phụng thở dài, hai đứa nó khỏe hả con?

-Anh chị rất hạnh phúc cô à, Anh Quân gửi cho cô cái này
Thúy đưa bà Phung 1 chiếc hộp bên trong chứa chiếc vòng ngọc,nó không đắt giá như những chiếc vòng trước đây Quân hay tặng cho bà, nhưng bà rất vui.

-Tuần sau là sinh nhật cô rồi,cô gọi anh chị về đi cô.

Bà Phụng thở dài.

-Cứ để 2 đứa tự bươn trải 1 thời gian đi con à,có cha mẹ nào mà không thương con, mà bỏ con được đâu.để khi nào 2 đứa thật sự chững chạc cô sẽ gọi 2 đứa về.thật sự cô cũng không ghét Loan đâu,chỉ tại cái phần số con bé không tốt thôi,phải trải qua những khó khăn thật sự thì tình yêu mới được bền vững con à.

-Dạ con hiểu rồi cô.Thúy mỉm cười,cô thật sự vui và hạnh phúc khi nghe bà Phụng nói câu này. Tình yêu của Quân và Loan đã chiến thắng tất cả……..

Lời kết

Tình yêu là thứ gì đó thiêng liêng và quý giá,con người có thể đánh đổi tất cả để có được tình yêu, có được tình yêu đã khó, giữ được tình yêu lại càng khó hơn.dù bạn đang ở trong hoàn cảnh nào,dù khó khăn đến mấy thì xin hãy tin vào tình yêu,nó sẽ là động lực giúp chúng ta vượt qua tất cả,hay dù cuộc sống không như ta mong đợi thì hãy vì 1 nữa trái tim còn lại của chúng mà sống thật tốt nhé.hay cũng đừng vì không được sống cùng người mình yêu mà đau khổ,bởi yêu 1 người không nhất thiết phải sống cùng nhau,mà quan trọng là trái tim hướng về nhau,hạnh phúc và nụ người của ai kia sẽ là niềm hạnh phúc của chính mình,hãy sống thật hạnh phúc đó là món quà duy nhất mà ta có thể dành cho nhau.

hết….

St by luu.vn

Bình luận