Tết…hãy trở về…và đoàn viên

75

Gần tết giường như ai cũng vội vàng, công việc, kế hoạch,… mọi thứ cần phải hoàn thành trong năm để đón một cái tết an nhàn. Giữa trưa, hai anh em tôi cũng hùa theo dòng người hối hả,… ráng làm mấy công việc lặt vặt cho xong. Cậu em bảo: – Sao hôm nay xui zdữ zdậy anh, làm cái gì cũng chậm chạp, cơm cũng chưa kịp ăn nữa Biểu tượng cảm xúc upset. Tôi cười: – Hahaha, anh em mình bị định luật Murphy nó ứng vào đó, ráng thôi… Gần tết mà, ai cũng vội vàng.

Vừa về đến công ty, tôi lại tót lên xe đi với mấy anh em khác tới vài nơi cần đến. Trên xe, tôi bắt gặp một hình ảnh thoáng qua. Một bà cụ dắt một chiếc xe đạp, trên xe là một đứa con nít bận áo khoác trùm kín mặt. Tôi không suy nghĩ gì cho đến khi nhắm mặt lại và chợt nhìn thấy “GIA ĐÌNH”…

“…Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?

Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt,

chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua.

Mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ.

Ai níu nổi thời gian?… Ai níu nổi?

Con mỗi ngày một lớn khôn, Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi

Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn…”

Đúng rồi,… sau bao nhiêu dữ kiện của cuộc đời, thì hôm nay cũng có một dữ kiện làm tôi nhớ đến Gia Đình. Gia đình ai mà không nhớ?… Tôi muốn mua cho Mẹ chiếc xe đạp tốt một chút, muốn mua cho Bố vài chậu cây cảnh đẹp, muốn sửa lại căn nhà cho khang trang hơn,… có cả trăm thứ tôi muốn làm cho Gia Đình… Nhưng có một thứ tôi quên, đó là sự trông mong của Bố Mẹ…

“…Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ

Sống tự do như một cánh chim bằng.

Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái.

Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?

Ngàn bài thơ chất ngập cả tâm hồn.

Đau khổ – chia lìa – buồn vui – hạnh phúc

Có những bàn chân giẫm xuống trái tim ta, độc ác.

Mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ.

Ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ,

giọt nước mắt già nua không ứa nổi.

Ta mê mải trên bàn chân rong ruổi,

mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng.

Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân.

Mấy kẻ đi qua, mấy người dừng lại?

Sao mẹ già ở cách xa đến vậy,

trái tim âu lo đã giục giã đi tìm

Ta vẫn vô tình, ta vẫn thản nhiên?…”

Bố Mẹ nào chẳng mong ngóng đến ngày nhìn con cái thành đạt. “Thành đạt” chỉ là ý niệm mong muốn con cái được hạnh phúc và có một cuộc sống an lành chứ không phải để khoe mẽ với hàng xóm. Ôi những đứa con hiếu thảo lại nghĩ nó là xe sang, nhà đẹp, là lương cao, chức lớn,… Nên khi không có nó thì quên luôn cả sự trông ngóng mòn mỏi…

Tôi vẫn nhớ cái ngày mà tôi được cầm những đồng lương đầu tiên trong cuộc đời mình, đó cũng là những ngày cuối năm. Điều đầu tiên tôi làm đó là mua đồ về cho Bố Mẹ, tôi mua từng bó đũa, từng cây muỗng,… tất tần tật những gì tôi có thể mang được về Quê là tôi mang về hết. Và bây giờ tôi thấy điều mình làm hoàn toàn đúng, tôi thực sự hạnh phúc khi được làm những điều đó.

Có thể tuổi trẻ!… ta còn nhiều thời gian để thực hiện những hoài bão, những ước mơ. Ta sẽ sải cánh bay xa để khám phá những vùng trời mới… Nhưng! Bố Mẹ thì không còn nhiều thời gian để chờ những cánh chim mỏi mệt quay về. Điều Bố Mẹ mong muốn là nhìn thấy những đứa con hạnh phúc, vậy thì hãy hạnh phúc,… Không còn thời gian để chán nản và buồn rầu nữa đâu.

Ai cũng cần phải có một bản kế hoạch cho cuộc đời của mình, và đừng quên Bố Mẹ trong bản kế hoạch đó. Tết là để trở về với những giá trị xưa cũ, nó là tình cảm Gia Đình chứ không phải thứ nào khác.

Note: Một số đoạn thơ trong “…” là của nhà thơ Đỗ Trung Quân

St by luu.vn

 

Bình luận