Nhân tháng cô hồn, post một truyện ma mình viết chia sẻ với anh em. Dựa trên một câu chuyện có thật…GỌI HỒN

6687
Đã một tuần trôi qua, Huyền vẫn không thôi ám ảnh về hình ảnh những con cú đêm đó, cơn ảo giác hoang vu giữa cánh đồng tăm tối kia vẫn quay về tìm cô mỗi đêm, nó luôn xuất hiện lúc cô đang ở trên đỉnh ái ân với Bình…
Truyện ngắn của Nguyễn Hậu
Mạc khải
Huyền dụi dụi mái tóc bồng bềnh, thơm mùi hoa hoàng lan vào má chồng, bầu vú căng tròn, trắng mỏng manh như sứ ép sát trên ngực Bình. Sau cái đỉnh ái ân bùng nổ dữ dội mà Bình vừa dìu cô đến bằng cả sự dịu dàng lẫn cơn cuồng nộ của con thú dữ, Huyền đang đê mê và thỏa mãn tận cùng. Huyền chỉ không thích lắm sự xuội lơ rất nhanh của chồng, sau cơn ngấu nghiến và để lại những dấu vết truy hoan trên người cô, những dấu tay trên người cô vẫn còn ran rát, Bình buông thõng như một quả bóng xì hơi, vô cảm. Anh không hôn vợ sau đỉnh ái ân, cũng chẳng nói với cô một lời nồng nàn và chìm vào giấc ngủ như đứa trẻ mới được bú no và quên bẵng mất chỉ ít phút trước đây nó đã thèm khát bầu vú thơm tho kia nhường nào. Tuy nhiên, Huyền vẫn thỏa mãn, không phải gã đàn ông nào cũng có thể đưa đàn bà lên tới cực khoái thường xuyên như Bình.
Cô không quá cần những thứ phù phiếm, giả dối đó trên giường. Bình yêu cô và cô biết điều đó. Anh chỉ không phải kẻ lãng mạn. Huyền thích sự si mê thật thà của người đàn ông lúc mê man đến mất hồn vía khi lăn xả vào bầu vú cô, đưa sóng lưỡi tham lam mơn trớn khắp cơ thể cô. Ngọn lửa dục phải được khơi lên một cách bản năng nhất mới có giá trị. Huyền cần được thỏa mãn giá trị về sức hấp dẫn trên cơ thể mình hơn là được đàn ông cởi quần áo mình ra vì… vẻ đẹp/chiều sâu tâm hồn.
Bình thường cô sẽ đổ vật xuống cùng anh sau cơn ái ân nhưng đêm nay cô thấy lưu luyến, thèm thuồng cơ thể chồng đến lạ. Hầu như đêm nào Huyền cũng thỏa mãn vì sức mạnh của chồng nhưng đêm nay, khi cơn co giật đến bần thần bải hoải ập đến, Huyền có cảm giác mơ hồ như mình bị rơi từ đỉnh núi xuân tình xuống thẳng một cánh đồng hoang vắng. Cô thấy gió thổi bốn bề, tiếng chim cú kêu eng éc lạnh lẽo, rình rập, bầu trời đen kịt, nhập nhoạng vài ánh sao rơi. Huyền trôi trên cánh đồng đó không tự chủ được, cô muốn gào lên nhưng dường như có sức mạnh vô hình nào đó bóp nghẹt lấy thanh quản mình. Thế rồi, cô nhìn thấy chính mình đang hơ hoải chạy ngang qua đồi gió, ánh chớp lóe lên sáng rực xé rách một khoảng đêm. Huyền nhìn cô gái mà cô tin chắc đó là chính mình kia đang gào lên khản đặc: “Anh Bình ơi… Anh Bình ơi…”
Tiếng gọi chồng của chính mình trên cánh đồi âm lạnh đó như mũi dao khoét thẳng vào tim khiến Huyền rùng mình bừng tỉnh. Bình vẫn còn đang kích động, hai tay anh ôm chặt lấy cô, toàn thân run rẩy và vẫn đang trút vào cơ thể cô những dòng sinh lực ấm nóng. Khoảnh khắc kì bí kia diễn ra đúng lúc cô và anh cùng đang hòa vào nhau trên đỉnh ái ân. Lần đầu tiên, cơn cực khoái của Huyền vừa diễn ra đã biến mất tăm mất tích cùng cơn ảo giác kia, có lẽ cô vừa mới đạt đỉnh chỉ trong một giây đã rơi vào mộng mị.
Nhưng Huyền không chấp nhận cảm giác thua lỗ như thế, cô trông chờ từng giây phút cái khoảnh khắc được vỡ òa trên người chồng, kiêu hãnh, thỏa thuê như một nữ thần, nhìn người đàn ông vạm vỡ trút bỏ những sinh lực điên rồ nhất vào người mình rồi gục xuống mê man. Thế rồi, cái ảo giác chết tiệt kia cũng biến mất khi cô vừa nắm bắt được cái đuôi rớt lại của cơn cực khoái! Cái dư vị mê đắm đó trả lại cho cô sự tỉnh táo cần thiết. Cơ thể cô nóng quá, như ngàn vạn con kiến bò qua bò lại trên thân cô, trêu chọc và cười nhạo cô. Huyền thấy mình hứng tình như phát dại. Huyền ngấu nghiến Bình để tìm lại khoảnh khắc vừa đánh mất, chút dư âm này không thể kéo dài. Bình đã hết vốn nhưng cô muốn tận thu! Lúc này sự hiện hữu của Bình như không còn quan trọng, anh chỉ là cái cớ để cô chìm vào cơn hôn mê khác – quen thuộc hơn. Cơn hưng cảm cá nhân một lần nữa ào đến tắm tưới Huyền, đó là lửa hỏa ngục và cũng là suối mát thiên đàng, cả hai cũng va vào nhau nổ tung, toàn bộ nguồn năng lượng điên rồ đó ngấu nghiến từng tế bào của cô.
Bình không hiểu tại sao Huyền hôm nay kỳ lạ vậy. Hai tay cô tự bóp chặt bầu vú mình, run rẩy, rên rỉ và gục xuống ngực anh. Anh nhắm mắt lại, như mọi lần, Huyền sẽ tự rời khỏi cơ thể anh, leo xuống và nằm bên cạnh. Nhưng cô vẫn ngồi đó, trên bụng anh. Nàng như có tâm sự, đôi mắt nàng lạ lắm, cái nhìn nàng dành cho anh khiến anh gai gai người. Thế rồi như một đứa trẻ con, Huyền nằm xoài trên người anh, dụi mái tóc bồng bềnh vào mặt anh. Phong thấy bầu ngực Huyền nóng như lửa, ép sát vào tim anh. Huyền vẫn dịch chuyển nhè nhẹ, ngực nàng chà sát không ngừng lên người anh, miệng nàng rên rỉ nhè nhẹ… Huyền hít hà mùi trên cổ, trên má Bình, cô liếm nhẹ lên vành tai Bình mỗi lúc mỗi nhanh…
Lúc này Bình mới hiểu Huyền đang kích thích anh. Lần thứ ba liên tục, cô chưa bao giờ như thế và anh cũng không chắc mình có thể chiều được cô. Anh đã thỏa mãn và luôn thỏa mãn ở lần làm tình đầu tiên, thậm chí đủ tự tin để biết rằng vợ anh cũng đã thỏa mãn. Anh luôn cười khẩy mấy thằng bạn khoe một đêm có thể làm tình với vợ ba, bốn lần. Một là bốc phét hai là chúng mày dai như đỉa và thật tệ khi cứ đòi “sút phạt đền” cô vợ liên tục. Anh thích giấc ngủ sâu sau khi làm tình thế nhưng đêm nay, anh làm tình suốt đêm với Huyền. Anh bị cuốn theo cơn say tình của vợ lúc nào không hay, hai cơ thể quấn riết lấy nhau, không gian và thời gian như dừng lại, đặc quánh. Thế giới chỉ tiếp tục vận hành khi Bình và Huyền đã mê man, mụ mị sau cơn khát tình. ***
Bình thở hơi khò khè có lẽ vì Huyền vẫn còn nằm trên người anh. Cơ thể Huyền trắng nhợt nhạt trong ánh trăng rằm chiếu chênh chếch vào cửa sổ, bóng những chiếc lá nhảy múa trên tấm lưng thon tuyệt mỹ của cô như một vũ khúc bi ai của những u hồn chưa siêu thoát.
Cơn gió heo may cuối Thu hất tung bức rèm cửa dày, ném lên tấm lưng trần vẫn còn loang loáng mùi hương ái ân của Huyền cơn gai lạnh dữ dội. Cô co người tỉnh giấc và thấy mình đang ngủ phía trên cơ thể chồng. Huyền thấy ớn lạnh cùng cực, cơn gió kia như lưỡi dao sắc lẻm cứa liên tục lên người cô.
Huyền bước rón rén ra cửa sổ, kéo lại chiếc rèm nhung và đưa tay khép lại cánh cửa kính. Cơn gió đêm vẫn vần vũ ngoài kia, thổi tung những chiếc lá ngủ say trên hè đường nhuộm trong ánh đèn vàng mờ mờ. Bất chợt tiếng chim cú rúc lên từng tràng eng éc rất gần khiến Huyền giật bắn mình, tiếng kêu quen thuộc và sống động đến mức mà Huyền tin chắc đó chính là tiếng của con chim cú trong cơn mê sảng vừa rồi của cô. Tim cô như có ai bóp chặt, cô khép vội cánh cửa lại, cài then cẩn thận rồi ngồi sụp xuống sàn nhà. Huyền không muốn nhớ lại cảm giác tồi tệ vừa rồi, nó như một điềm gở đang ngạo nghễ đùa cợt với cô. Cô thấy mình sao quá mong manh, như chiếc lá nằm chết bên đường kia giữa đêm vẫn bị số phận gọi dậy thổi bay cuồng loạn. Cứ như thể chết như vậy là chưa đủ thú vị.
Đang mụ mị trong dòng suy tưởng tiêu cực, Huyền một lần nữa co rúm người lại vì một tiếng va đập mạnh ngay trên đầu mình, có cả tiếng móng vuốt cào rột rột trên cửa kính… Huyền đứng bật dậy và hét lên hãi hùng khi thấy hàng chục con chim cú lợn lớn đang điên cuồng lao vào cửa kính, đôi mắt tròn của chúng lóe lên giữa đêm như bầy quỷ khát máu, tiếng kêu eng éc tru tréo như từng hồi chuông báo tử… ***
Huyền mệt mỏi mở mắt rồi nheo lại ngay vì ánh sáng trắng quá mạnh. Đây không phải là căn phòng yêu đương mặn nồng mà cô đã quen thuộc hai năm nay. Trên tay là đám dây dợ lằng nhằng đang bơm vào người cô thứ nước chết tiệt gì đó. Có tiếng mở cửa, Huyền quay sang và thấy Bình bước vào. Thấy cô tỉnh lại, anh chạy vội đến nắm lấy tay cô: “Ơn trời em đã tỉnh dậy. Em hôn mê hai ngày rồi đấy. Anh lo quá, em tỉnh lại là tốt rồi…”.
Huyền nhè nhẹ vuốt ve tay Bình và cười: “Em bị bệnh gì thế, không phải ung thư như trong phim chứ”. “Chính các bác sỹ cũng chưa tìm ra nguyên nhân, họ chỉ nói em bị suy kiệt tạm thời, trúng gió dẫn đến hôn mê sâu…” “Đưa em về nhà đi, em ghét ở bệnh viện”, Huyền chu cặp môi dày mọng nũng nịu Bình. Tử lộ không lối
Đã một tuần trôi qua, Huyền vẫn không thôi ám ảnh về hình ảnh những con chim cú đêm đó, cơn ảo giác hoang vu giữa cánh đồng tăm tối kia vẫn quay về tìm cô mỗi đêm, nó luôn xuất hiện lúc cô đang ở trên đỉnh ái ân với Bình. Huyền muốn dùng cơn hoan lạc chăn gối để xoa dịu đi nỗi ám ảnh nhưng càng quay cuồng trong biển dục cô càng thấy giấc mơ đó hiển hiện sống động hơn. Huyền kể với Bình về nỗi lo lắng, bất an của mình, cô sợ rằng mình bị nguyền rủa, rằng có lẽ cô sắp tới số rồi… Bình gạt phắt đi: “Em chỉ nói linh tinh, làm gì có chuyện ma quỷ trên đời này. Có đi chăng nữa thì chúng nó sợ mình chứ làm sao mình phải sợ nó”.
Bình làm trong ngành xây dựng nên quen biết khá nhiều thầy bùa, thầy bói toán phong thủy. Thấy vợ cứ ngơ ngẩn về giấc mộng kỳ bí kia nên anh cũng ráng thu xếp cho Huyền đi coi bói giải sầu. Với anh, những phép tắc phong thủy, cúng hạ thổ, xem hướng đất chỉ là tầm phào nhưng khách hàng thích thì anh phải chiều thôi. Bình từng kiếm bộn khi mua rẻ được mấy ngôi nhà ma ám và tu sửa nó thành một nơi xinh xắn, có gu thẩm mỹ và bán giá gấp đôi cho khách nước ngoài.
Người đầu tiên khuyên Huyền rằng mộ tổ bên nhà cô bị động, bị rễ cây si phía bên trái vươn dài đâm vào minh đường từ hướng sao Tham Lang, tạo nên thế đại kỵ trong âm phần phong thủy. Nếu không dời mộ hoặc đốn cây si đó thì công việc làm ăn lụn bại, chết bất đắc kỳ tử trong năm nay. “Đó là lý do cô có giấc mộng kỳ lạ kia, ông bà về trách đấy”. Huyền nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn đáp máy bay về quê và kêu thợ ra mộ tổ. Quả thật, có một gốc si phía bên kia tường của ngôi chùa làng đúng bên tay trái của mả tổ. Cô kêu thầy làm lễ, động mả để kiểm tra và phát hiện hai sợi dễ lớn đang quấn quanh quan tài. Khoảnh khắc đó Huyền nhẹ người, cô không sợ, không bất ngờ vì sự huyền bí vượt trên hiểu biết bản thân. Cô chỉ biết, tìm được bệnh là khỏe rồi, sẽ được ngủ ngon.
Bốn ngày sau, trên đỉnh hoan lạc, Huyền lại bị lôi xềnh xệch ra cánh đồng âm u nọ. Cô gái – cũng là chính Huyền – vừa khóc gọi chồng vừa quay sang nhìn cô cười gằn liên tục. Huyền muốn hét lên để thoát khỏi giấc mộng tồi tệ kia nhưng sức lực của cô bị rút cạn, có lẽ nó cạn kiệt vì trận ân ái điên cuồng vừa xảy ra…
Ông thầy thứ hai, tên Khả, nghe đâu là một phù thủy chuyên đứng đằng sau các thương vụ của những đại gia. Để có 30 phút trò chuyện với thầy, Bình phải chi 40 triệu, nếu có cúng bái, làm phép giải hạn sau đó thì còn nhiều nữa. Bình không quá quan tâm đến chuyện tốn tiền. Anh kiếm tiền dễ dàng và mát tay trong giới địa ốc. Cuộc khủng hoảng tâm thần của Huyền khiến anh thấy bất an, xáo trộn. Anh cần dành sức để chiếm được một hợp đồng xây dựng trị giá vài chục triệu đô-la. Bình chỉ muốn giải tỏa vấn đề của vợ cho nhanh nhanh. Anh cho rằng chẳng có qua quỷ nào hết, chỉ cần cô bình tâm và yên ổn lại là được rồi, coi như bỏ tiền cho vợ giải khuây. Đó là cách Bình yêu vợ và anh yêu cảm giác an toàn, sung sướng mà mình đã gây dựng được. Tâm lý của Huyền gần đây khiến anh rất bực bội.
Vị pháp sư tỏa ra cái mùi nhang ải mốc cùng ánh mắt sâu hoắm uy quyền. Sau khi nghe hết câu chuyện, ông ta yêu cầu Huyền cho biết bát tự (ngày giờ tháng năm sinh âm lịch) để xem bằng quẻ dịch. “Tôi sẽ giữ kín bí mật bát tự của cô. Đừng bao giờ cho những ai không phải người thân biết bát tự của mình. Người ta có thể giết cô hoặc phá vỡ số mệnh của cô đó. Số mệnh do ngũ hành tạo thành, bát tự là thiên cơ, nó cho nhà huyền môn biết bí mật cuộc đời cô. Nhân lúc ngũ hành trong số mệnh không không cân bằng, gặp đại kỵ, kẻ thù có thể nhờ cao nhân tác động và hại chết cô. Tuy nhiên kẻ hại cô cũng có thể bị quả báo, sự nghiệp sẽ xuống dốc, làm ăn thua lỗ, mất đi uy tín danh dự và tạo nghiệp cho hậu nhân. Nên nhớ, không có gì tự nhiên có hay tự nhiên mất đi…”.
Huyền kính cẩn chờ đợi lời phán của cao nhân. Ước chừng tàn nửa nén hương, vị pháp sư sau một hồi bấm độn, xổ quẻ ngước mắt nhìn cô và nói: “Thật kỳ lạ! Tôi đã xem đi xem lại quẻ tượng của cô. Quẻ Phục Phản nhưng lại biến hóa khó lường. Tôi dùng nguyên thần để nhìn thì cô là người đã mất đi số mệnh, mất đi sự phù trợ của ngũ hành trong bát tự mình. Hồn và xác của cô hiện như hai bản thể độc lập, không gắn bó chặt chẽ với nhau. Cô có thể chết bất đắc kỳ tử, sự tồn vong của cô đã nằm ngoài số mệnh. Tài sức của tôi không thể giúp được cô nhưng tôi nghĩ có một người có thể tháo gỡ ít nhiều, biết đâu lại giúp cô được. Việc của âm phần phải đề người âm nhập thế may ra…”.
Chiêu hồn
– Cô hãy nhắm mắt, tẩy bỏ mọi tạp niệm. Lòng hướng về mẹ, hãy tin rằng mẹ cô nghe được lời khẩn nài của cô. Cô phải tin nếu không tôi không thể kết nối với linh hồn của mẹ cô được.
Huyền nhắm mắt lại, cô thấy bình an hơn khi đến đây, trong tịnh xá của bà Hạnh. Được sự giới thiệu của ông thầy Khả, Huyền tìm đến đây với hi vọng người mẹ quá cố của mình có thể biết điều gì đó hoặc có thể cho cô biết rằng bà sẽ bảo vệ cô. Càng lúc Huyền càng cảm thấy sợ hãi cơn ảo giác kỳ lạ kia. Dường như nó báo hiệu cái chết của cô đang đến rất gần. Nhưng tại sao dấu hiệu này lại chỉ xuất hiện khi cô ân ái với Bình. Tại sao cô lại đi tìm anh, anh có chết không… Những câu hỏi đó như những con giòi bọ đang đục khoét hạnh phúc gia đình cô. Bà Hạnh rùng mình và ho một tràng rồi mở lời: “Con châm cho mẹ điếu thuốc, loại More con đang dùng hồi trẻ mẹ có hút vài lần, cũng thơm lắm”….
Huyền lạnh toát toàn thân vì quả thực sáng nay cô mua một gói More vốn không phải thứ thuốc cô hay xài, lại để trong hộp thiếc, bà đồng Hạnh không thể biết điều này. Hơn nữa, cô nhận ra giọng nói nhỏ nhẹ, hơi khàn khàn vì thuốc lá của mẹ. Cô bật khóc nức nở, những ngày qua không bám víu được vào đâu, Bình thì thờ ơ chỉ lo công việc, tiền của anh đã không giải quyết được mọi thứ cho cô như mọi khi. Huyền run run châm điếu thuốc cho mẹ. Bà đồng đón lấy, thong thả rít nhẹ và bỏ qua hơi đầu, sau đó lim dim rít sâu làn khói độc hại vào trong phổi. Đó là thói quen hút thuốc của mẹ cô, luôn bỏ hơi đầu.
Cuộc sống là một sự ngạc nhiên lớn. Tại sao cái chết không phải là sự ngạc nhiên lớn hơn (Vladimir Nabokov), Huyền chợt nhớ đến câu nói của nhà văn cô yêu thích. Ngay lúc này, linh hồn người mẹ đã khuất ngồi trước cô. “Gần đây mẹ thấy con gần mẹ lắm nhưng rõ ràng con chưa đến số…”
– Mẹ phải cứu con, con sợ những giấc mơ đó lắm, con không muốn chết đâu…
– Không phải điều gì người âm cũng biết nhưng mẹ sẽ cố bảo vệ con, nhưng rõ ràng không có ai theo hay làm hại con cả… Đừng lo, mẹ sẽ luôn ở bên con…
Hàng tuần Huyền đều đến nhà bà đồng Hạnh để nói chuyện với mẹ. Thậm chí, cô còn quen thân với một nhóm những phụ nữ hay đến đây để nói chuyện với người thân đã khuất. Đa số họ đều giàu có, rảnh rỗi và thích thế giới tâm linh. Họ thường ngồi cùng một bàn, trong ánh nến mờ quanh bà Hạnh. Họ say sưa đợi vong nhà mình về nhập, cứ người ra người vào như thế, âm dương trò chuyện vui vẻ. Cũng là là từ khi gặp mẹ, Huyền không còn gặp nhưng giấc mơ đó nữa. Cô thôi bị ám ảnh nhưng lại nghiện cảm giác huyền bí, rờn rợn khi tiếp xúc với những linh hồn…
***
Có người bạn hàng xóm nói với Bình rằng vợ anh ngoại tình. Huyền luôn rời nhà vào buổi tối và đến khuya mới về. Dạo gần đây anh quá bận bịu với công trình mới nên hầu như nửa đêm mới về nhà, tắm rửa qua loa, làm tình với Huyền như một thói quen. Tối nay anh về sớm hơn thường lệ, mới 21h anh đã đứng trước cửa nhà và thấy vợ mình cũng vừa rời khỏi taxi. Cô hơi bất ngờ khi gặp anh sớm như vậy. Anh dùng cơm chưa, em hâm nóng lại đồ ăn cho anh nhé. Có món dạ dày hầm tiêu mà anh thích đấy. Anh không đói, em đi đâu giờ mới về. Anh Toàn nói với anh gần đây tối nào em cũng đi đến tối mịt mới về. Em có chuyện gì dấu anh à?
Thấy giọng Bình có mùi ghen tuông, Huyền nũng nịu, cười xòa: “Anh đừng hiểu lầm, còn đàn ông nào tốt hơn anh nữa để em yêu mà ghen. Thôi vào nhà em nói cho”. Huyền đang kể dở câu chuyện về người mẹ đã khuất, Bình chợt đùng đùng nổi giận: “Anh không thể hiểu nổi sao em cứ u mê trong mấy cái trò mê tín này thế. Lấy đâu ra người chết biết nói chuyện. Hồi trước anh để em đi coi bói cũng chỉ mong em khuây khỏa cho vui, ai dè em còn sa đà vào chuyện đồng bóng này nữa. Báo chí biết được sẽ không hay cho chuyện làm ăn của anh”.
Huyền sững sờ vì không ngờ chồng nạt mình: “Hóa ra anh phải chịu đựng tôi bấy lâu nay. Anh chỉ biết sung sướng lúc cưỡi lên người tôi chứ đâu quan tâm con vợ anh nó sắp chết như thế nào”, Huyền nói rồi bật khóc nức nở.
Bình biết mình lỡ lời nhưng thực tâm muốn vợ thoát khỏi cơn ấu trĩ này nên lựa lời an ủi: “Anh xin lỗi vì đã xúc phạm em. Nhưng anh muốn em hạnh phúc, anh không muốn em cứ mãi thế này. Trở về với cuộc sống thực đi em. Anh tin chắc em bị cái bà Hạnh đó lừa gạt…”
– Không đâu anh, đó là mẹ em mà. Nhiều người cũng đến đó gặp người thân của họ.
– Anh không tin, anh sẽ chứng minh cho em thấy bà ấy là kẻ lừa đảo. Nói anh nghe làm sao để gọi hồn người đã khuất?
– Anh phải cho bà ấy biết bát tự của người quá cố…
– Được rồi, bây giờ em ngồi ở nhà, anh sẽ qua vạch mặt bà ấy.
Nói xong Bình hỏi địa chỉ nhà bà Hạnh rồi đùng đùng lấy xe phóng đi.
Ngoài cửa sổ chợt có tiếng chim cú kêu thảm thiết. Huyền chạy tới ban thờ thắp ba cây nhang cầu mẹ phù hộ cho gia đình cô… Toàn thân Huyền bải hoải và lạnh ngắt, tựa như sự sống đang chậm chạp rời khỏi cơ thể cô. ***
– Vợ anh tên là gì? Vũ Thu Huyền. Bát tự của người vợ quá cố mà anh muốn nói chuyện là gì, viết ra đây.
Bình giả bộ thành tâm lụi cụi viết ra ngày giờ sinh của vợ. Anh tự nhủ nếu con mụ này biến thành vợ anh nói chuyện lải nhải anh sẽ cho giang hồ đến dẹp nát chỗ này ngay. Không hiểu sao khi bà ta yêu cầu anh nghĩ về vợ, anh lại nhập tâm ngay. Bình nhớ nụ cười của Huyền, nhớ giọng nói nũng nịu, nhớ bầu vú trắng ngần của nàng… Anh rất yêu Huyền, anh si mê cơ thể và mùi hương ái tình tỏa ra từ cô mỗi khi cả hai quấn chặt lấy nhau trong bản năng tuyệt vời…
Bà đồng nhắm mắt rất lâu, mồ hôi nhỏ giọt trên trán. “Khó quá, hồn khó tiếp cận quá. Tôi đã cố kết nối với cô ấy mà chỉ cảm giác rất mong manh, như có như không”… Bình cười nhạt và nghĩ đến cặp vú nõn nường của vợ đêm nay… Bà đồng chợt ho rũ rượi, toàn thân run lẩy bẩy, bà ta cất giọng yếu ớt: “Anh Bình ơi… Anh Bình ơi… Đưa em rời khỏi chốn này đi, em muốn về nhà, em sợ quá”… “Anh Bình ơi, em lạnh quá”…
Bình nhảy đến đẩy ngã bà đồng và hét lên: “Con mụ già lừa đảo, vợ tao còn sống sờ sờ ở nhà mà mày định giở trò à! Tao tát cho mày chừa cái tội dụ dỗ lừa gạt người nhẹ dạ cả tin…” ***
Bình vừa lái xe vừa bốc điện thoại gọi cho vợ. Anh đang rất phấn khích và muốn kể cho vợ nghe ngay anh đã vạch mặt mụ già đồng cốt thế nào. Chuông đổ nhưng không ai bắt máy. Anh gọi lại lần nữa, vẫn vậy. “Cô ấy đi đâu giờ này? Chẳng lẽ ngủ sớm, không lý nào, Huyền có bao giờ ngủ khi chưa làm chuyện ấy với anh đâu”…
Bình lao lên thềm nhà, mở cửa và gọi to: Huyền ơi. Ngôi nhà lặng thinh. Phòng khách trống không, bát đĩa trên bàn vẫn chưa dọn ra sau. Anh chạy lên cầu thang mở cửa phòng ngủ. Huyền nằm bất động trên sàn ngay bên dưới cửa sổ. Đôi mắt vẫn còn mở trừng tuyệt vọng.
Anh òa khóc ôm lấy xác vợ.
Thế giới như biến thành địa ngục mà anh chính là ác quỷ. Huyền đã cố nghe lời gọi của anh để tìm đến anh. Dẫu sống hay chết cô ấy vẫn hướng về anh như con đực đầu đàn, kẻ cho cô ấy niềm sung sướng tột cùng của bản năng. Không chính anh mới là tù nhân của cô, kẻ háu tình chờ ân phước mỗi đêm của Huyền.
Tim anh chợt đau dữ dội và anh thấy cô bay vào từ cửa sổ. Huyền đẹp như một thiên thần, lõa thể và ngời sáng. Cô đưa tay về phía Bình. Cảnh sát không thể đưa ra kết luận về cái chết của Huyền.
Người bác sỹ pháp y nói với viên trung úy: “Còn người đàn ông chết vì vỡ tim”.
………………………… Hết …………………………..
St by luu.vn

Bình luận