Truyện ngắn:” Anh yêu cô ấy nhiều đến mức rời xa em sao?”.

4229

Cô ném túi xách sang một bên, tuỳ tiện ngồi xuống ghế, nhìn lò nướng bốc khói nghi ngút trước mặt. Hơi nhíu mi tâm.

“Hôm nay đứa nào chọn quán thế, ngay cả bộ hút khói cũng tệ thế này”. Cô nhìn cái ống hút khói ì ạch trước mặt, rồi lại liếc nhìn hai đứa bạn hai bên.

An An ngồi khoanh chân nhàn nhã, tư thế lười biếng mà lại trăm phần yêu kiều.
Cô lắc đầu bĩu môi: “Mày hỏi nó kìa, tao chịu thôi”. Đây không phải chủ ý của cô.

Cô nhìn đứa bạn đang buồn rầu bên cạnh, ngay cả make up cũng không mà ra đường, có điều kỳ lạ, cô hỏi.
“Mày làm sao thế, có chuyện gì rồi?”. Thường ngày nó là đứa chăm chút cho bản thân nhiều nhất, hôm nay ra đường ngay cả một lớp phấn mỏng cũng không, chắc chắn đã sảy ra chuyện.

Vi Lâm gắp một miếng thịt đã chín vào miệng, nhai như muốn ăn thịt người.
“Tao phát hiện anh ấy cặp kè với một con bé kém tao đến bốn tuổi”.

Cô không quá ngạc nhiên, thực ra với cô, chuyện đàn ông phản bội chỉ là sớm hay muộn.

Cô lấy bao thuốc từ trong túi ra, thuần thục châm một điếu, làn khói mị hoặc toả ra từ đôi môi đỏ rực.
“Bây giờ mày tính thế nào?”.
Vi lâm ảo não chống cằm
“Tao không chấp nhận được việc dùng chung”.

Cô nhún vai, thản nhiên nói.
“Thế thì có gì mà phải buồn, kết thúc thì vẫn là chia tay, buồn cũng có hạnh phúc hơn được đâu?”.

Đột nhiên Vi Lâm đập mạnh xuống bàn, gầm lên tức giận.
“Tao bực ở chỗ chúng nó đã ngoại tình còn dám thản nhiên tỏ ra hạnh phúc ở trên mạng xã hội. Mẹ nó chứ”. Khuôn mặt xinh đẹp vì tức giận mà méo mó.

Cô che miệng cười nhàn nhạt, hút thêm vài hơi thuốc, nhả ra từng chữ.
“Ban đầu điều gì cũng đẹp, càng sâu thì càng khác. Mà càng lâu thì càng biến dạng”.

Hai đứa bạn cô còn chưa hiểu gì thì bàn đối diện vang lên tiếng ho sặc sụa của người đàn ông. Ba người đồng loạt nhìn về hướng đó, chỉ thấy tấm lưng rộng lớn bao phủ là chiếc sơ mi đen tuyền. Anh ta đang húng hắng ho.

An An hỏi lại: “Câu mày vừa nói có ý gì”.

Cô liếc nó bằng vẻ khinh bỉ: “Hiểu sáng thì sáng, hiểu tối thì tối”.

Đột nhiên Vi Lâm ôm bụng cười sặc sụa. Chỉ tay về phía cô.
“Mày quá thâm độc rồi, câu đấy mà cũng có thể nói ra”. Con bé kia mà nghe được câu này chắc chắn là tức đến điên mất.

Ba người đánh chén một trận no say, quên hết mọi ưu phiền mà dắt nhau ra khỏi quán. Trong lúc đợi người đánh xe đến, điểm tới tiếp theo của bọn cô là một quán karaoke.

Đột nhiên vai cô bị vỗ nhẹ lên, lồng nhực như rung lên một nhịp, cô quay đầu. Là một người đàn ông mặc sơ mi đen, anh ta là một người đàn ông rất tuấn tú, khuôn mặt nam tính góc cạnh. Anh ta mặc một bộ đồ màu đen, sơ mi đen cắm thùng, chiếc đồng hồ rolex trên tay toả ra thứ ánh sáng chói mắt.

Cô không lên tiếng, đợi anh ta nói trước.

Anh ta đưa tay lên miệng ho khẽ hai tiếng.
“Xin chào, tôi chỉ muốn nói với cô, điều vừa rồi cô mới nói, không phải ai cũng như vậy”. Nói xong anh ta định quay đi rồi lại quay trở lại nói thêm.

“Ý của tôi là nghĩa sáng, không phải tối”.
Đến khi bóng lưng anh ta khuất xa, cô vẫn không quên được tiếng cười nhè nhẹ phát ra vừa rồi.


Cô cùng hai đứa bạn cạn ly, đây đã là chai rượu thứ 3, nhìn hai đứa bên cạnh đã say bí tỉ. Cô lắc lắc cái đầu quay cuồng của mình, cơn hồng thuỷ dưới bụng cuộn trào dữ dội, cô loạng choạng chạy ra khỏi phòng. Đi qua dãy hành lang dài thườn thượt, wc nằm ở cuối hành lang, trong cơn say cô vẫn không ngừng chửi rủa người thiết kế ra cái wc ngu ngốc này.

Trước mắt quay cuồng, cô đâm xầm vào một người, một tay che miệng cô không thể nói xin lỗi liền đi tiếp thì cánh tay bị kéo lại, cô nhìn lên, người đàn ông này, um, có chút quen thuộc.

“Lại gặp rồi, hoàn cảnh này có chút không được sáng cho lắm nhỉ”.

Anh ta xoáy cô, cô rất muốn chửi thề nhưng không thể chỉ có thể chửi bằng ánh mắt thôi.

Anh ta nhìn cô như một con hề, tay vẫn kéo cô không để cô đi.
Lúc này cơn hồng thuỷ tiếp tục cuộn trào, không thể nén nhịn…

Ba phút sau, người đàn ông nhìn bãi chiến trường kinh tởm trên người mình thì chưa thể định hình ra sự việc được diễn ra thế nào thì cô gái trước mặt đã lấy tay lau miệng, rồi cười anh.

“Lần sau bớt nhiều chuyện đi”. Nói xong cô thẳng thừng bỏ đi, không nhìn lại.

Sáng hôm sau..
Cô tỉnh dậy vì một tin nhắn.
“Xin chào”.
“Ai đấy?”.
“Là tôi”.
“Là ai?”.
“Hôm qua chúng ta mới gặp”.
Cô nhíu mày, không nhớ ra ai.
“Không nhớ”.
“Cô gái chết tiệt, đêm qua cô đã nôn vào người tôi”.

Cô giật mình, lập tức tỉnh lại trong cơn mơ màng, dụi dụi mắt đọc lại từng dòng tin nhắn.
“Sao anh biết số tôi?”.
“Thành phố này rất nhỏ”.
Cô tựa đầu vào thành giường, nhắn lại.
“Có việc gì không?”.
“Có”.
“Việc gì?”. Cô đột nhiên thấy tim đập rất mạnh.
“Theo đuổi cô”.
“Vớ vẩn, biến đi”.

Cô ném điện thoại sang bên cạnh, tiếp tục ngủ. Đàn ông bây giờ cưa gái toàn bằng phương pháp ngu ngốc.


Cô nhìn đồng hồ đeo tay, đã là 11h đêm, taxi không biết đã chạy hết đi chỗ nào. Cơn mưa ngày càng nặng hạt, cô cầm đứng bên lề đường, hôm nay cửa hàng đòng cửa muộn, xe của cô đã mang đi bảo dưỡng lúc sáng. Bây giờ trời mưa lớn, ngay cả taxi cũng không thấy, chẳng lẽ cô phải chờ cả đêm?

Đột nhiên từ xa một chiếc xe chậm rãi tiến lại gần, cô nhìn chiếc xe đỗ lại trướt mặt mình, nhìn cửa xe mở ra, người đàn ông không bình thường đi xuống, cô thật muốn quay đầu đi ngay ra chỗ khác.

“Lên xe đi, tôi đưa em về”.
“Tôi đâu có quan hệ gì với anh?”.
“Thật không có?”. Anh kiên định hỏi lại.

Cô mím môi, nói: “Không có”.

Anh gật đầu tỏ ra đã hiểu: “Vậy tôi đi trước”.

Cô giật mình, không nghĩ lần này anh lại đi nhanh thế, mấy hôm nay ngày nào cũng nhận được vài chục cuộc điện thoại cũng tin nhắn của anh khiến cô phát phiền. Người đàn ông như bóng ma này luôn xuất hiện ở những nơi cô tới, cô tự hỏi tại sao anh ta có thể biết cô ở đâu làm gì?

Lúc này cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt, nếu không lên xe anh ta có lẽ cô sẽ phải ở đây cả đêm.

“Sao thế?”. Anh hỏi lại.

Cô níu chặt túi sách, lí nhí hỏi.
“Có thể đưa tôi về không”. Nhục nhã, quá nhục nhã, cô thầm nhủ.
Anh cười cười, tiến tới mở cửa xe cho cô.

Hai tuần sau.
Cô ngồi trước bàn trang điểm, hôm nay cô có hẹn đi ăn cùng anh. Nghĩ tới khuôn mặt tuấn tú trộm cười của anh khiến tim cô loạn nhịp. Cô không biết vì sao mình lại nhận lời yêu anh.

Có lẽ vì đêm mưa hôm ấy, anh xuất hiện như một vị thần. Anh như một con rắn, từng bước từng bước len lỏi quấn chặt trái tim cô. Khiến cô không thể cưỡng lại được.

Đêm mưa ấy, anh đã khiến cô rung động.

Cô chọn một chiếc váy đỏ, lộ ra tấm lưng trần gợi cảm, đôi guốc cùng tông. Cô đến bên cạnh anh, nhìn cô từ xa lại gần, anh cười nhẹ.

Anh bước đến ôm lấy cô vào lòng, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.
“Hôm nay em rất đẹp”.

Cô đập nhẹ vào ngực anh hờn dỗi: “Vậy mọi ngày em không đẹp sao?”.
Anh bật cười yêu chiều: “Đẹp,với anh em lúc nào cũng xinh đẹp.

Cô kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh, đôi mắt lấp lánh niềm hạnh phúc.


Ba tháng trôi qua.

Tình yêu ngày một thấm đậm, cô và anh yêu nhau ngày một mãnh liệt. Nhìn anh nằm bên cạnh cô, cô ôm lấy anh, cúi đầu chui vào cổ anh. Hít lấy mùi hương chỉ thuộc về anh, mùi hương khiến cô an tâm.

Anh cảm nhận được cô, ngiêng người ôm lấy cơ thể nhỏ bé vào lòng, đôi tay như một thói quen vỗ nhẹ lên lưng cô như một đứa trẻ.

Nếu có thể cô chỉ muốn thời gian ngưng đọng ngay giây phút này.

Hai tháng tiếp theo mọi việc vẫn diễn ra bình thường, hạnh phúc không vì thời gian mà phai nhạt ngược lại càng thêm nồng đậm.

Cô dọn dẹp lại bàn trà, đột nhiên thấy điện thoại trên bàn của anh nhấp nháy, cô cầm lên nhìn dãy số lạ rồi lại đặt xuống. Cô không tham gia vào vấn đề riêng tư của anh, trong tình yêu cô luôn giữ cho anh một khoảng trống nhất định để anh không cảm thấy gò bó và mệt mỏi.

Anh chạy từ trong phòng ra, vội vàng cầm lấy điện thoại. Rồi liếc nhìn cô mỉm cười rồi trở về phòng.

Cô không hiểu lí do vì sao mà anh lại lo lắng đến thế, nhưng có lẽ do cô quá đa nghi, cô nên tin tưởng anh, cô tự trấn an bản thân mình như thê.

Hai hôm sau.
Cô đang cặm cụi trong bếp thì điện thoại trong túi rung, cô bấm nghe.
“Mày đang ở đâu thế”.
“Tao ở nhà”.
“Ông… đâu?”.
“Anh ấy đi làm rồi”. Cô nhíu mày không hiểu sao nó lại hỏi anh.

“Tao vừa thấy ông ý ngồi với một con ở quán cafe … tao còn chụp được ảnh lại, để tao gửi cho mày xem”.

Cô đánh rơi chiếc muỗng có nước nóng xuống đất, nước bắn lên chân khiến cô bị bỏng, nhưng lúc này chút nước nóng có đau đớn gì bằng sự thất vọng trong tim cô.

Rất nhanh cô nhận được hình ảnh, ảnh chụp từ xa nhưng khi phóng lên thấy rất rõ, cô thấy anh mỉm cười rất tươi khi ngồi với cô gái ấy, còn cô gái kia, cô nhớ. Là một lần cô thấy trong điện thoại anh có hình ảnh anh chụp chung cùng cô ta, khi cô hỏi anh nói đây là một đứa em gái.

Trong ảnh cô ta dựa vào vai anh, tay của hai người còn nắm.. rất chặt/

Cô chạy lại lấy laptop, cô rất ít khi dùng facebook, nhưng mọi hoạt động cô đều biết sử dụng. Cô vào facebôk anh, kéo thật sâu xuống bên dưới, cuối cùng cô cũng tìm được điều cô muốn thấy. Cô ấy hình ảnh một năm trước anh được một facebook têm “Cherry Baby” Tag, cô bấm vào facebook ấy xem, đúng là cô gái trong ảnh.

Cô vào album ảnh, đâp vào mắt là trăm ngàn bức ảnh thân mật của anh và cô ta chụp chung, những nụ hôn, cái ôm đều vô cùng tình cảm.

Cô gập laptop lại, nén lại nước mắt, cô biết anh sắp trở về, cô không thể để anh thấy cô khóc.

Một tiếng sau anh về, anh bước đến sopha đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, cô mỉm cười, hôn nhẹ lên má anh. Anh ôm cô rất chặt, nhưng từ phía sau, nước mắt cô lăn dài.

Còn gì đau đớn hơn khi người đàn ông phản bội nhưng vẫn ngọt ngào và nồng nhiệt với tình yêu của mình?

Cô không dám hỏi anh, không dám chất vấn, cô lo lắng sẽ mất anh. Nhưng cô biết làm gì với nỗi đau đang gào thét trong tim mình, nếu cứ thế này cô sẽ phát điên mất.

Đêm xuống, sau một màn kịch liệt, cô nằm bên cạnh anh, mồ hôi lăn dài trên cơ thể hai người.
“Anh còn nhớ điều anh hứa với em không?”.
“Anh nhớ”.
Anh đã từng hứa với cô nếu anh không phản bội thì dù có chuyện gì cô và anh vẫn sẽ không xa nhau.

Cô cười nhẹ, hỏi anh: “Vậy anh nhớ em đã nói gì khi ấy không?”.
Anh nhắc lại: “Nếu em phát hiện anh phản bội, em sẽ rời đi mà không níu kéo”.

Cô hít thở một hơi sâu, dồn hết sực lực để hỏi.
“Vậy giữa em và cô ấy, anh chọn ai?”.

Cô cảm nhận được cơ thể căng cứng của anh, hai người im lặng rất lâu, lồng ngực phập phồng của anh chứng tỏ anh đang rất lo lắng. Rất lâu sau anh nói.

“Anh xin lỗi”.

Cô ôm lấy anh, bật khóc, đau…rất đau. Nhưng cô không thể ích kỷ níu giữ một người không dành trọn vẹn tình cảm cho cô.

“Chúng ta, chia tay đi”.

Cô chưa từng, chưa từng nói cho anh biết, trong mơ anh thường xuyên gọi tên người con gái khác. Khi say, anh vẫn thường lầm tưởng cô là người ấy, có khi cô cảm nhận được, khi bên cạnh cô, anh vẫn thường nghĩ tới người khác.

Cô không nói, không nói vì cô muốn níu giữ anh thêm một ngừoi thì một ngày, được một giờ thì một giờ. Nhưng cô không thể làm thế, điều gì cũng có giới hạn, tình yêu này, đã đến giới hạn.


Ba tháng sau.

Cô đẩy chiếc xe chất đầy đồ ăn đi vòng vòng trong siêu thị, cô mới chọn được một căn hộ chung cư mới, hôm nay đám bạn đòi rửa nhà nên cô phải tự mình đi chợ.

Đột nhiên trước mặt xuất hiện một đôi nam nữ, hai tay nắm xe đẩy siết chặt.

Anh nhìn cô, cô gầy hơn trước rất nhiều, rất nhiều. Cô mặc chiếc váy đen khiến cơ thể của cô càng thêm mỏng manh. Mái tóc dài của cô anh rất yêu thích đã đươc buộc lên, hôm nay cô trang điểm rất nhẹ nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp.

Đột nhiên người phụ nữ bên cạnh anh lên tiếng.
“Em muốn nói chuyện với cô ấy một chút”.
Anh nhíu mày, tỏ ra khó chịu: “Em điên à, em với cô ấy có gì để nói”.

Anh không đồng ý thì ở đằng trước, giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
“Anh đi đi, không sao đâu”.

Cô vẫn luôn nhẹ nhàng như thế, trái tim anh như bị vật gì rất nhọn đâm vào.

Anh nhìn cô, cười khổ rồi đi ra chỗ khác, thực ra anh đi không xa, anh đứng ở cách hai người họ không xa đủ để nghe được cuộc hội thoại.

“Cô thua rồi”.
Cô ta kiêu ngạo nói.

Cô không trả lời ngay, khoé môi nâng lên nụ cười nhạt.
“Tôi không thua cô”.
“Cô nói thế là ý gì?”.
Cô không nhanh không chậm đáp lại.
“Thứ tôi thua là tình cảm của anh ấy, không phải cô”.

“Thua chính là thua, cô không cần nguỵ biện”.

Cô bậy cười, tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc.
“Cô không xứng để tôi mang ra cá cược thắng thua, cô cũng chẳng xứng để làm đối thủ của cô. Cớ gì nói là tôi thua?”.

Cô gái tức đến đỏ mặt, giận đến mức dậm chân.
“Nhưng bây giờ anh ấy là của tôi, không phải cô, nên tôi thắng cô”.

Cô lắc đầu bất lực: “Tôi có tiền, cô thắng tôi không? Tôi có quyền, cô thắng được tôi không? Tôi có điều kiện, có năng lực, có tất cả. Cô đều không xứng đứng ngang hàng với tôi. Còn cô cho rằng cô có anh ấy là cô thắng tôi, cô nhầm rồi, nếu như cô mãi mãi chỉ coi tình yêu là một ván cờ được thua, tin tôi đi, cô cũng chỉ là một quân cờ, có thể đá đi bất cứ lúc nào. Còn anh ấy với tôi, cho dù chúng tôi đã chia tay nhưng vẫn luôn dành cho nhau sự tôn trọng, vì chúng tôi đến với nhau không vì tiền bạc hay gì cả. Nên nhớ, tình yêu không có thắng thua, chỉ có yêu nhiều hay ít thôi. Trải đời quá ít cũng là một bất lợi, cô bé ạ”.

Cô đi ngang qua anh: “Anh yêu cô ấy nhiều đến mức rời xa em sao?”.

Anh nhìn cô, thấp giọng nói:” Anh xin lỗi”.

Anh nhìn bóng lưng cô, cô vẫn luôn dịu dàng và mạnh mẽ là thế. Anh biết, mình đã đánh mất đi người phụ nữ vốn dĩ thuộc về mình.

Cô cầm túi đồ ra khỏi siêu thị, cơn mưa như trút nước đổ xuống. Cô đứng giữa đường, mưa ướt hết mái tóc, thấm đẫm vào cơ thể cô.

Cô để mặc mưa rơi xuống mặt mình, không lau, không lên tiếng.Cô đang khóc, nhưng cô giấu nước mắt vào mưa, cô biết, bản thân mình phải mạnh mẽ, bởi lúc này cô yếu đuối cho ai xem?

Thì ra cuộc đời ai cũng có lúc được làm cả một bầu trời của nhau. Tưởng chừng như cho dù có bao nhiêu sóng gió cũng không ly biệt. Nhưng biết đâu tình yêu chỉ như cành liễu yếu ớt, cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể gục ngã.

Thanh xuân của cô đã từng tồn tại một người đàn ông như thế, một người đàn ông khiến cô đau đớn cũng khiến cô hạnh phúc đến điên cuồng. Cô gặp anh, đúng người, đúng thời điểm nhưng vẫn không đấu lại nổi ý trời. Duyên ngắn chứ không phải tình không sâu.

Trong tình yêu, một người sâu đậm cũng không đủ.

Cô cắn môi, để mặc nước mắt lăn xuống hoà lẫn cùng mưa. Cô biết, cô mất anh rồi, cô mất đi hơi ấm tưởng như vĩnh viễn.

Cô mở to mắt, nhìn lên bầu trời đen kịt, mưa rơi xuống làm cô đau rát. Cô tự nhủ rằng: ” rồi sẽ qua”.

“Đôi lúc chia tay không phải vì hết yêu, cũng không phải vì hết duyên. Đơn giản vì đôi lúc thành toàn cho người cũng chính là thành toàn cho ta”.

Bình luận